Ngọc Ảnh Viện
Chương II - Cái Ao Nước Mắt
“Lạ kì hơn và lạ kì hơn!” Alice khóc (cô quá là ngạc nhiên, đến nỗi trong chốc lát cô hơi quên làm thế nào nói tiếng Anh chuẩn); “giờ tôi đang kéo dài ra như chiếc kính viễn vọng lớn nhất từng có trên đời! Thân-chào, đôi bàn chân!” (vì khi cô nhìn xuống đôi bàn chân mình, chúng trông có vẻ gần như ngoài tầm mắt, chúng đang rời đi xa quá). “Ôi, đôi bàn chân tội nghiệp của tôi, tôi tự hỏi ai sẽ mang giày và vớ của bạn cho bạn đây, bạn thân mến? Tôi chắc là tôi sẽ không thể! Tôi sẽ là một vấn đề to lớn quá xa xôi để làm phiền bản thân để tâm đến bạn: bạn phải nỗ lực theo cách tốt nhất bạn có thể; --nhưng mình phải đối tốt với chúng,” Alice nhủ, “hoặc có lẽ chúng sẽ không đi đúng hướng mình muốn đi! Để mình xem: mình sẽ tặng chúng một đôi bốt cao cổ mỗi
Giáng Sinh.”
Và cô tiếp tục lên kế hoạch cho chính mình bằng cách nào cô sẽ hoàn thành việc ấy. “Chúng hẳn là chuyển đi bằng hộp quà,” cô nghĩ; “và trông nó sẽ vui nhộn thế nào, gửi những món quà cho đôi bàn chân của ai đó! Và hướng dẫn địa chỉ sẽ trông kì quặc làm sao!
_Bàn chân phải của Alice, (Ngài.), Thảm-trải-trước-lò, gần Khung-chắn-than,_(với tình yêu của Alice_). Ôi cưng, tôi đang nói thứ vô tri gì thế này!”
Ngay đúng lúc này đầu cô va phải nóc của cái sảnh: thực tế cô bây giờ phải hơn 2.7 mét (chín "phít") chiều cao, và cô lập tức lấy chiếc chìa khóa vàng nhỏ và nhanh chóng đến cánh cửa khu vườn.
Alice tội nghiệp! Nhiều nhất những gì cô có thể làm, là nằm xuống một bên thân, để nhìn xuyên qua khu vườn với một mắt; nhưng để đi qua thì vô vọng hơn bao giờ hết: cô ngồi xuống và bắt đầu khóc trở lại.
“Bạn nên cảm thấy xấu hổ về bản thân,” Alice nói, “một cô gái tầm cỡ như bạn,” (cô có thể đúng khi nói lên điều này,) “mà lại đang khóc lóc cái kiểu này! Dừng ngay lúc này, tôi bảo bạn!” Nhưng cô tiếp tục làm mọi thứ như trước, rơi hàng “ga-lông” nước mắt, cho đến khi xuất hiện một cái ao lớn khắp chung quanh cô, khoảng 15 cen-ti-mét (bốn “inh”) chiều sâu và lan tràn xuống nửa cái sảnh.
Sau một lúc cô nghe một nhịp chân liên hồi nhỏ nhẹ trong cự ly gần, và cô lật đật lau khô mắt để xem thứ gì đang chạy đến. Đó là con Thỏ Trắng đang trở lại, ăn mặc lộng lẫy, với một cặp găng tay trẻ con màu trắng trên một tay và một cái quạt lớn trong tay còn lại: y chạy nước kiệu trong một vẻ gấp gáp khôn tả, lầm bầm với chính mình khi đến nơi, “Ôi! Nữ Công Tước, Nữ Công Tước! Ôi! Liệu bà ấy có trở nên hung tợn nếu tôi bắt bà ấy đợi không!” Alice cảm thấy quá tuyệt vọng đến nỗi cô sẵn sàng hỏi xin sự giúp đỡ của bất kì ai; nên, khi con Thỏ lại gần cô, cô bắt đầu, với một giọng thấp, rụt rè, “Nếu ông không phiền, thưa ông-----” Con Thỏ trở nên thô bạo, buông đôi găng tay trẻ con màu trắng và chiếc quạt, và chạy nhoắng biến vào trong bóng tối hết sức mà y có thể.
Alice nhặt cái quạt và đôi găng tay lên, và, vì cái sảnh rất nóng, cô luôn tay quạt mát bản thân mọi lúc cô tiếp tục nói: “Nào, nào! Mọi thứ hôm-nay mới quái đản làm sao! Và hôm qua mọi thứ diễn ra như thường lệ. Tôi thắc mắc liệu tôi đã đổi thay trong đêm? Để tôi nhớ xem: liệu tôi vẫn là tôi khi tôi thức dậy sáng nay? Tôi gần như tưởng tôi có thể nhớ cảm giác có một chút khang khác. Nhưng nếu tôi không là tôi, câu hỏi tiếp theo là, tôi là ai trong thế giới này? A! Đó là câu đố tầm cỡ!” Và cô bắt đầu nghĩ về tất cả trẻ con cô biết mà cùng lứa tuổi cô, để xem liệu cô có khả năng biến thành bất kì đứa nào trong số chúng.
“Tôi chắc chắn tôi không phải Ada,” cô nói, “vì tóc bạn ấy mọc thành những lọn đến là dài, và tóc tôi thì chẳng xoăn lại thành lọn chút nào; và tôi đoan chắc tôi không thể là Mabel, vì tôi biết rất là nhiều thứ đủ loại, và bạn ấy, ồ! Bạn ấy biết chỉ một xíu xiu à! Bên cạnh đó, bạn ấy là bạn ấy, và tôi là tôi, và---ôi trời, mọi thứ mới đánh đố làm sao! Tôi sẽ thử xem tôi liệu tôi có biết mọi thứ tôi từng biết. Để tôi xem: bốn lần năm là mười hai, và bốn lần sáu là mười ba, và bốn lần bảy là---ôi cưng ơi! Tôi sẽ chẳng bao giờ tiến đến hai mươi với cách tính ấy! Tuy nhiên, Bảng Nhân Tử chẳng biểu hiệu gì: hãy thử Địa Lý xem sao. Luân Đôn là thủ đô của Pa-ri, và Pa-ri là thủ đô của Rô-ma, và Rô-ma---không, đều sai hết, tôi chắc chắn! Tôi đúng là đã đổi thành Mabel! Tôi sẽ thử và nói ‘Bé nhỏ làm thế nào---’ “ và cô khoanh đôi tay trên đùi mình, như thể cô đang nhẩm bài học, và bắt đầu lặp lại nó, nhưng giọng cô nghe khàn và kì cục, và câu từ thốt ra không giống như chúng đã từng:---
“Con cá sấu nhỏ làm thế nào
Nâng cái đuôi óng ánh của nó,
Và đổ thứ nước của sông Nin
Lên mọi vảy vàng!
Trông nó cười toe toét phấn khích làm sao,
Nó xòe móng vuốt khéo léo làm sao,
Và mời chào những chú cá nhỏ vào trong
Bằng hàm răng cười nhỏ nhẻ!”
“Tôi cam đoan câu từ như thế là không chính xác,” Alice tội nghiệp nói, và đôi mắt cô chan chứa những giọt lệ trở lại khi cô tiếp tục, “Tôi chắc hẳn là Mabel sau mọi chuyện, và tôi sẽ phải đi và sống trong căn nhà nhỏ thó chật chội đó, và sống trong cảnh kề bên mình không có một món đồ chơi nào để chơi cùng, và ôi! luôn có rất nhiều bài vở để học! Không, tôi đã quyết xong về việc ấy: nếu tôi là Mabel, tôi sẽ ở lại dưới này! Sẽ chẳng ích gì khi ai đó trong số họ thò đầu xuống và nói, “Lên lại nào, cưng!” Tôi sẽ chỉ nhìn lên và nói, “Thế tôi là ai nào? Nói cho tôi điều đó đã, và rồi, nếu tôi thích mình là kẻ ấy, tôi sẽ lên: nếu không, tôi sẽ ở dưới đây đến khi tôi là ai đó khác’----nhưng, ôi cưng ơi!” Alice bật khóc, cùng một tràng lệ tuôn, “Tôi thực ước mong họ sẽ thò đầu của họ xuống! Tôi quả rất mệt vì chỉ có một mình mình nơi đây!”
Khi cô nói điều này, cô nhìn xuống đôi bàn tay mình, và ngạc nhiên thấy rằng cô đã đeo vào một trong hai chiếc găng tay trẻ con màu trắng của con Thỏ trong lúc cô đang nói. “Mình đã làm điều đó như thế nào?” Cô nghĩ. “Tôi chắc đang thu nhỏ thêm nữa." Cô đứng dậy và đến bên cái bàn để dùng nó ướm chừng bản thân mình, và nhận ra, gần mức cô có thể phỏng đoán hết sức, cô giờ chỉ khoảng 0.6 mét (hai “phít”) chiều cao, và đang tiếp tục co lại nhanh chóng: cô sớm nhận ra rằng nguyên nhân gây ra điều này là cái quạt cô đang cầm, và cô buông nó gấp gáp, vừa kịp lúc cứu bản thân mình khỏi việc co lại hoàn toàn.
“Một cú thoát hiểm trong gang tấc!” Alice nói, một mối e sợ hãi hùng ngay lúc thay đổi đột ngột, nhưng rất vui khi nhận ra bản thân cô vẫn tồn tại; “và giờ là khu vườn!” và cô chạy với mọi vận tốc quay lại cánh cửa nhỏ: nhưng, ôi thôi! Cánh cửa nhỏ bị đóng trở lại, và chiếc chìa khóa vàng nhỏ đang nằm trên chiếc bàn thủy tinh như trước, “và chuyện đang tệ hơn bao giờ hết,” đứa trẻ tội nghiệp nghĩ, “bởi tôi chưa từng nhỏ tí thế này trước giờ, chưa bao giờ! Và tôi tuyên bố sự tình quá tệ, thật là vậy!”
Khi cô nói những lời này thì chân cô trượt đi, và trong khoảnh khắc, "tõm"! Cô trầm mình đến tận cằm trong nước muối. Ý nghĩ đầu tiên của cô là cô đã bằng cách nào đó rơi xuống biển, “và trong tình huống đó tôi có thể quay lại bằng đường tàu hỏa,” cô nói với bản thân. (Alice đã từng đến bờ biển một lần trong đời mình, và đi đến kết luận chung, rằng bất cứ nơi đâu bạn đi trên vùng duyên hải nước Anh, bạn sẽ tìm thấy một cơ số buồng tắm di động trên mặt biển, vài đứa trẻ đào xới trên bãi cát với thuổng bằng gỗ, và một hàng những căn nhà trọ, và sau chúng sẽ là một ga tàu hỏa.) Dù sao đi nữa, cô sớm kết luận được rằng cô đang ở trong một ao nước mắt mà cô đã khóc tuôn ra khi cô hãy còn tầm 2.7 mét (chín “phít”) cao.
“Tôi ước gì tôi đã không khóc nhiều đến thế !” Alice nói, khi cô bơi quanh, đang cố tìm lối thoát cho mình. “Giờ tôi sẽ bị trừng phạt vì chuyện đấy, tôi e rằng thế, bị nhấn chìm bởi nước mắt của chính mình! Đó sẽ là một chuyện quái lạ, chắc chắn rồi! Dù sao đi nữa, hôm-nay mọi thứ đều quái lạ.”
Ngay sau đó cô nghe thứ gì đó đang quẫy quanh trong ao cách một khoảng nhỏ, và cô bơi lại gần hơn để biết đó là gì: đầu tiên cô nghĩ nó phải là một con hải tượng hoặc hà mã, nhưng rồi cô nhớ cô hiện giờ nhỏ bé ra sao, và cô sớm phát hiện đó chỉ là một con chuột, nó cũng bị trượt vào ao như bản thân cô.
“Liệu sẽ có ích gì, bây giờ,” Alice nghĩ, “khi nói chuyện với con chuột này? Mọi thứ rất là ngoài-sức-tưởng-tượng ở dưới đây, rằng mình nên nghĩ rất có khả năng nó có thể trò chuyện: ở chừng mực nào cũng chẳng có hại trong việc thử nghiệm.” Nên cô bắt đầu: “Ông Chuột, ông có biết lối nào ra khỏi cái ao này không? Tôi đang rất mệt vì bơi bơi quanh đây, Ông Chuột!” (Alice nghĩ đây phải là cách đúng đắn để trò chuyện với một con chuột: cô chưa bao giờ làm điều gì thế này trước đây, nhưng cô nhớ đã từng xem trong sách Ngữ Pháp Latinh của anh trai, “Một con chuột---thuộc về một con chuột---đến một con chuột---một con chuột---Ông chuột!”) Con Chuột nhìn về cô một cách khá tò mò, và với cô trông như nó có vẻ nháy một bên đôi mắt nhỏ xíu của nó, nhưng nó chẳng nói gì.
“Có lẽ nó không hiểu tiếng Anh,” Alice nghĩ; “Mình dám nói rằng nó là một con chuột Pháp, đến đây cùng William Người Chinh Phục.” (Vì, với tất cả vốn hiểu biết của cô về lịch sử, Alice không có khái niệm thật rõ ràng về bất cứ chuyện gì từng xảy ra về trước đã lâu đến thế nào.) Nên cô bắt đầu lại : “Ou est ma chatte?" - ("Con mèo của tôi đâu rồi"?) đấy là câu đầu tiên trong cuốn sách học-tiếng Pháp của cô. Con Chuột đột ngột nhảy vọt khỏi ao nước, và trông run rẩy toàn thân cùng nỗi khiếp đảm. “Ôi, tôi xin bạn thứ lỗi!” Alice khóc mau mắn, sợ rằng cô đã gây tổn thương đến cảm xúc của con thú nhỏ. “Tôi suýt quên bạn không ưa lũ mèo.
“Không ưa lũ mèo!” con chuột rên rỉ, bằng một giọng chói, đầy cảm xúc. "Liệu cô có ưa lũ mèo nếu cô là tôi?”
“À, có lẽ là không,” Alice nói bằng một thanh điệu êm dịu: “đừng tức giận gì chuyện đó. Và tôi cũng ước tôi có thể cho bạn thấy con mèo Dinah của chúng tôi: tôi nghĩ bạn sẽ mơ hồ thích lũ mèo nếu bạn có thể chỉ cần thấy ả. Ả đúng là một sinh vật điềm tĩnh thân mến,” Alice tiếp tục, nửa như với chính mình, khi cô bơi một cách biếng nhác quanh cái ao, “và ả ngồi gừ gừ rất duyên dáng bên đống lửa, liếm láp bàn chân của ả và rửa mặt ả--và ả đúng là một thứ mềm mại xinh xắn để chăm bẵm---và ả đúng là một nguồn lực ra gì trong việc bắt lũ chuột---ôi, tôi xin bạn thứ lỗi!” Alice lại khóc, vì lúc này con Chuột đang căng thẳng khắp mình mẩy, và cô cảm thấy rõ ràng nó phải là thực sự bị đả kích. “Chúng ta sẽ không nói về ả chút nào nữa nếu bạn không muốn.”
“Chúng tôi, thực sự!” Con Chuột rên rỉ, kẻ đang rung lên suốt đến tận cuối đuôi của y. “Như thể tôi sẽ nói về một chủ đề như vậy! Gia đình tôi luôn luôn căm ghét lũ mèo: thứ khó chịu, thấp kém, tầm thường! Đừng để tôi nghe cái tên ấy thêm lần nữa!"
“Tôi thực sự sẽ không!” Alice nói, trong một sự cực khẩn trương để đổi chủ đề của cuộc đối thoại. “Bạn có---bạn có thích---thích---thích lũ chó ?” Con Chuột không trả lời, nên Alice tiếp tục một cách hăng hái: "Có một con chó quả là xinh gần nhà chúng tôi mà tôi muốn giới thiệu cho bạn! Một con chó săn nhỏ mắt-sáng, bạn biết đấy, với ôi, bộ lông nâu xoăn dài làm sao! Và nó sẽ mang đồ vật lại khi bạn ném chúng, và nó sẽ ngồi trên hai chân và xin bữa tối của mình, và mọi loại việc--tôi không thể nhớ một nửa trong số chúng---và con chó thuộc về một người nông dân, bạn biết đấy, và ông ấy nói nó rất hữu dụng, nó đáng giá một trăm pao! Ông ấy nói nó giết tất cả lũ chuột và---ôi thôi!” Alice kêu lên với một thanh điệu hối lỗi, “Tôi sợ tôi lại đả kích nó nữa rồi!” Vì con Chuột đang bơi ra xa khỏi cô hết sức mà nó có thể, và đang tạo ra một sự náo động kha khá trong cái ao khi nó di chuyển.
Nên cô gọi một cách êm dịu với theo nó : “Chuột thân! Quay lại lần nữa đi, và chúng ta sẽ đều không nói về lũ mèo hoặc lũ chó, nếu bạn không thích chúng!" Khi con Chuột nghe vậy, nó quay tròn và bơi chầm chậm về lại phía cô: mặt nó khá nhợt nhạt (với xúc động mạnh, Alice nghĩ), và nó nói bằng một giọng thấp, run run, “Chúng ta hãy cập vào bờ, và rồi tôi sẽ kể cho cô lai lịch của tôi, và cô sẽ hiểu lý do vì sao tôi căm ghét lũ mèo và lũ chó.”
Đó là lúc cao điểm để đi, vì cái ao đang trở nên khá đông đúc bởi bầy chim và bầy thú rơi vào nó: có một con Vịt và một con chim Cưu, một con vẹt Lory và một con Đại Bàng Non, và vài sinh vật kì lạ khác. Alice dẫn lối, và cả nhóm bơi vào bờ.
