top of page

Chương III - Một cuộc Chạy-đua-Bầu-bán và một Câu Chuyện Dài

Họ quả thực là một nhóm nom-kì-dị đang tập hợp trên gò đất bên bờ---bầy chim với bộ lông bê bết, bầy thú với bộ lông quện dính vào thân chúng, và tất cả ướt sũng, bức bối, và không thoải mái.

Câu hỏi đầu tiên tất nhiên là, làm sao để khô trở lại: chúng có một cuộc hội thảo về chuyện này, và sau một vài phút nó trông có vẻ khá tự nhiên với Alice khi cô nhận ra bản thân đang trò chuyện một cách thân thuộc với chúng, như thể cô đã quen biết chúng suốt đời mình. Quả thực, cô có một cuộc tranh luận khá dài với Vẹt Lory, kẻ cuối cùng trở nên cáu kỉnh, và vì thế chỉ nói mỗi câu, “Tôi già hơn cô, và chắc chắn biết rõ việc hơn;” và đây là chuyện Alice sẽ không thông qua mà không biết nó già cỡ nào, và, như Vẹt Lory tích cực từ chối nói tuổi của nó, chẳng còn gì để nói.

Cuối cùng con Chuột, kẻ có vẻ là một nhân vật có thẩm quyền trong số chúng, kêu gọi, “Ngồi xuống, tất cả mọi người, và nghe theo tôi! Tôi sẽ sớm khiến các bạn đủ khô!” Chúng đều ngồi xuống cùng lúc, trong một vòng lớn, với con Chuột ở ngay giữa. Alice giữ đôi mắt lo lắng của mình không rời khỏi nó, vì cô cảm thấy chắc chắn cô sẽ mắc phải một đợt cảm lạnh tệ hại nếu cô không làm khô người thật là sớm.

“E hèm!” con Chuột nói với một vẻ cao ngạo, “tất cả các bạn sẵn sàng chưa? Đây là thứ khô ráo nhất tôi biết. Yên lặng hết lượt, nếu các bạn vui lòng! 'William Người Chinh Phục, cương lĩnh của ông ta được ủng hộ bởi giáo hoàng, sớm được đệ trình bởi người Anh, những kẻ cần những vị lãnh đạo, và gần đây đã quá quen thuộc với sự tiếm ngôi và sự chinh phục. Edwin và Morcar, những bá tước xứ Mercia và Northumbria---’”

“Hừ!” Vẹt Lory nói, với một cái rùng mình.

“Tôi xin bạn thứ lỗi?” con Chuột nói, đang cau mày, nhưng theo cách rất lịch sự: “Bạn đã phát biểu nhỉ?”

“Không phải tôi!” Vẹt Lory nói mau mắn.

“Tôi đã nghĩ là bạn nói,” con Chuột nói. --- “Tôi tiếp đây. ‘Edwin và Morcar, những bá tước xứ Mercia và Northumbria, tuyên bố thay ông ta; và ngay cả Stigand, vị tổng giám mục ái quốc xứ Canterbury, nhận thấy điều đó thích đáng----”

“Thấy gì ?” con Vịt nói.

“Thấy nó,” con Chuột đáp khá tréo ngoe: “tất nhiên bạn biết ‘nó’ nghĩa là gì.”

“Tôi biết rõ ‘nó’ có nghĩa là gì, khi tôi tìm thấy một thứ,” con Vịt nói: “nó nói chung là một con ếch hay một con sâu. Câu hỏi ở đây là, vị tổng giám mục đã tìm thấy gì?”

Con Chuột không để ý câu hỏi này, nhưng khẩn trương tiếp tục, “ ‘---nhận thấy nó thích đáng để đi cùng Edgar Atheling để gặp William và đề nghị trao ông ta chiếc vương miện. Hành vi của William lúc đầu đúng mực. Nhưng sự xấc xược của bản tính Normans---’ Bây giờ bạn đang thế nào, bạn thân mến?” nó tiếp tục, quay sang phía Alice khi nó phát biểu.

“Ướt hơn bao giờ hết,” Alice nói bằng một thanh điệu âu sầu: “Nó không có vẻ gì là khô với tôi cả.”

“Trong tình huống đó,” chim Cưu nói một cách trịnh trọng, nhổm dậy trên đôi chân nó, “Tôi vận động cuộc họp được dời lại, vì một sự áp dụng ngay lập tức các biện pháp khắc phục mang nhiều tính chủ động hơn---”

“Nói tiếng Anh đi!” con Đại Bàng Non nói. “Tôi không biết ý nghĩa của nửa số từ dài ngoằng đó, và, hơn thế, tôi cũng không tin các bạn biết!” Và con Đại Bàng con cúi đầu nó xuống để giấu một nụ cười: một vài con chim khác cười khúc khích ở mức có thể nghe thấy.

“Điều mà tôi đang chuẩn bị nói,” chim Cưu nói bằng một thanh điệu bị kích động, “rằng, việc tốt nhất khiến chúng ta khô ráo sẽ là một cuộc Đua-bầu-bán.”

“Cuộc Đua-bầu-bán là gì?” Alice nói; không hẳn là cô thực muốn biết, nhưng chim Cưu đã dừng như thể nó nghĩ rằng ai đó nên phát biểu, và chẳng ai khác trông có khuynh hướng sẽ nói bất cứ điều gì.

“Vì sao,” chim Cưu nói, “cách tốt nhất để giải thích nó là thực hiện nó.” (Và, trong trường hợp bạn có thể thích đích thân thử việc đó, vào ngày đông nào đó, tôi sẽ kể bạn chim Cưu đã tổ chức việc đó ra sao.)

Đầu tiên nó đánh dấu một đường-đua, dưới hình dáng một vòng tròn, (“hình dáng chính xác chẳng nghĩa lý gì” nó nói,) và rồi toàn thể hội nhóm được sắp xếp dọc theo đường đua, đây và đó. Chẳng có “Một, hai, ba, và xuất phát,” nhưng chúng bắt đầu chạy khi chúng thích, và rời khỏi khi chúng thích, nên rằng không dễ để biết lúc nào thì cuộc đua kết thúc. Dù sao đi nữa, khi chúng đã chạy đâu đó khoảng nửa giờ, và trở nên khá khô ráo trở lại, chim Cưu bất thình lình kêu gọi, “Cuộc đua đã chấm dứt !” và chúng đều tập trung đông đúc quanh nó, thở dốc, và hỏi, “Nhưng ai đã thắng?”

Câu hỏi này chim Cưu không thể trả lời mà không có một sự suy tư lớn lao, và nó ngồi trong một khoảng thời gian dài với một ngón tay nhấn vào trán của mình (tư thế mà bạn thường thấy Shakespeare thể hiện, trong những bức tranh về ông,) trong khi phần còn lại chờ đợi trong yên lặng. Cuối cùng chim Cưu nói, “Mọi người đã thắng, và tất cả phải có giải thưởng.”

“Nhưng ai là người trao giải thưởng?” một tràng hỏi đồng thanh nổi lên đây đó.

“Sao, cô ấy, tất nhiên rồi,” chim Cưu nói, chỉ vào Alice với một ngón tay; và toàn bộ nhóm đồng loạt bu quanh cô, kêu lên bằng một kiểu cách gây bối rối, “Giải thưởng! Giải thưởng!”

Alice không biết phải làm gì, và trong tuyệt vọng cô đút tay mình vào trong túi váy, và lấy ra một hộp kẹo ăn vặt, (may mắn thế nào nước muối đã không thấm vào trong ấy), và phát chúng xung quanh như là giải thưởng. Mỗi đứa được đúng một-viên, hết cả vòng.

“Nhưng cô ấy phải có một giải riêng cho mình chứ, bạn biết mà,” con Chuột nói.

“Tất nhiên,” chim Cưu đáp rất nghiêm trang. “Bạn còn có gì khác trong túi của mình không?” y tiếp tục, quay sang Alice.

“Mỗi một cái đê lót ngón tay,” Alice nói một cách buồn rầu.

“Đưa nó đây nào,” chim Cưu nói.

Rồi chúng đều nhất tề tập trung đông đúc quanh cô một lần nữa, khi chim Cưu trịnh trọng trình cái đê ra, nói, “Chúng tôi cầu mong sự chấp thuận của bạn với cái đê lót ngón tay xinh đẹp này;” và, khi nó kết thúc bài phát biểu ngắn gọn này, chúng đều phấn khởi.

Alice nghĩ toàn bộ chuyện này rất chi phi lý, nhưng trông chúng đều rất nghiêm trang nên cô không dám cười, và vì cô không thể nghĩ ra bất cứ điều gì để nói, cô đơn giản cúi đầu, và lấy cái đê lót, trông trịnh trọng hết mức cô có thể.

Việc tiếp theo là ăn món kẹo vặt: việc này gây nên vài sự huyên náo và bối rối, như là lũ chim lớn phàn nàn rằng chúng không thể nếm phần của mình, và lũ chim nhỏ bị hóc và phải được vỗ vỗ lên lưng. Dù sao đi nữa cuối cùng nó cũng kết thúc, và họ ngồi xuống trở lại theo một vòng tròn, và xin con Chuột kể cho họ vài chuyện nữa.

“Bạn đã hứa kể tôi nghe lai lịch đời bạn, bạn biết đấy,” Alice nói, “và cái lý vì sao bạn căm ghét---lũ Mờ và lũ Chờ," cô chêm thêm vào bằng một lời thì thầm, nửa sợ rằng nó sẽ bị đả kích thêm lần nữa.

“Chuyện đời tôi là một chuyện dài và buồn bã !” con Chuột nói, quay sang Alice, và thở dài.

“Đấy là một cái đuôi dài, chắc chắn rồi,” Alice nói, nhìn xuống với vẻ thắc mắc nơi đuôi của con Chuột; “nhưng tại sao bạn kêu nó buồn?” Và cô vẫn băn khoăn về cái đuôi khi con Chuột đang kể, nên chăng ý nghĩ của cô về câu chuyện là thứ gì đó trông như thế này: ------

Hung Tợn nói với
một con chuột,
mà hắn gặp trong nhà '
Chúng ta hãy cùng
đi ra tòa:
Tao sẽ truy tố mày.---
Đi, tao sẽ không
chấp nhận lời từ chối;
Chúng ta phải có
một phiên tòa:
Vì thực sự sáng nay Tao chẳng
có việc để làm.’
Con chuột nói với
con chó lai,
'Một phiên tòa như vậy,
thưa ngài,
Mà không có bồi thẩm đoàn
hoặc thẩm phán,
sẽ là sự lãng phí
công sức chúng ta.’
'Tao sẽ là thẩm phán,
tao sẽ là bồi thẩm đoàn,’
Hung Tợn già gian xảo nói;
'Tao sẽ
thử toàn bộ cớ kiện,
và chỉ trích mày tới chết.’ "

“Bạn đang không để tâm!” con Chuột nói với Alice, một cách cực kì nghiêm túc. “Bạn đang nghĩ về điều gì?”

“Tôi xin bạn thứ lỗi,” Alice nói rất khiêm nhường: “bạn đã đến khúc cong ngoặc thứ năm, tôi nghĩ?”

“Tôi không có!” con Chuột gắt lên, đanh gọn và rất tức giận.

“Một nút thắt!” Alice nói, luôn sẵn sàng để khiến bản thân cô có ích, và trông một cách lo lắng về bản thân mình. “Ôi, hãy để tôi giúp tháo nó cho!”

“Tôi không nên làm điều gì thế này,” con Chuột nói, đứng dậy và đi ra xa. “Bạn khích bác tôi bằng việc ăn nói quá vô nghĩa!”

“Tôi không có ý đó!” Alice tội nghiệp nài nỉ. “Nhưng bạn rất dễ bị kích động, bạn biết đấy!”

Con Chuột chỉ gầm gừ đáp lại.

“Làm ơn quay lại, và kết thúc câu chuyện của bạn!” Alice gọi với theo nó; và những con khác đều tham gia dàn đồng thanh, “Vâng, xin hãy làm thế!” nhưng con Chuột chỉ lắc đầu mình một cách rất thiếu kiên nhẫn, và đi nhanh hơn một chút.

“Thật đáng tiếc nó sẽ không ở lại!” Vẹt Lory thở dài, ngay khi con chuột mới hơi hơi khuất tầm mắt; và một con cua già nắm lấy cơ hội nói với con gái mình, “À, bé cưng! Hãy lấy đây làm một bài học cho con rằng đừng bao giờ đánh mất sự bình tĩnh của con!” “Khoan hãy nói, Mẹ!” con cua non nói, một cách khá tức tối. “Mẹ đã lãnh đủ khi thử thách lòng kiên nhẫn của một con hàu!”

“Tôi ước gì tôi có Dinah của chúng ta ở đây, tôi biết tôi muốn!” Alice nói to, không nhắm vào kẻ nào cụ thể. “Em ấy sẽ sớm nhặt nó lại!”

“Và ai là Dinah, nếu tôi có thể mạo muội hỏi câu này ?” Vẹt Lory nói.

Alice đáp một cách hăng hái, vì cô luôn sẵn sàng nói về con vật cưng của mình. “Dinah là mèo của chúng tôi. Và em ấy quả đúng là một nguồn lực mạnh mẽ cho việc bắt lũ chuột mà bạn khỏi phải nghĩ! Và ôi, tôi ước gì các bạn có thể thấy em theo săn lũ chim! Sao, em ấy sẽ chén một con chim nhỏ ngay khi thấy nó!”

Tuyên ngôn này gây nên một sự khích động đáng kể trong nhóm. Vài con chim vội vàng rời khỏi cùng lúc: một con chim Ác Là già bắt đầu quấn bản thân rất cẩn thận, nhấn mạnh, “Tôi thực sự phải về nhà ; không-khí-ban-đêm không hợp cổ họng tôi!” và một con chim Hoàng Yến gọi bằng một giọng run run hướng về phía con nó, “Đi thôi, các con thân yêu! Đúng thời điểm các con đều phải ở trong giường rồi!” Bằng đa dạng các cớ chúng đều dời đi, và Alice sớm bị bỏ lại một mình.

“Tôi ước gì tôi đã không nhắc đến Dinah!” Cô nói với bản thân bằng một thanh điệu buồn rầu. Không ai có vẻ gì ưa ả, dưới này, và mình chắc chắn rằng ả là con mèo tốt nhất trên thế giới! Ôi, Dinah thân yêu của ta! Ta thắc mắc liệu ta sẽ còn thấy ngươi thêm lần nào nữa!” Và đây Alice tội nghiệp bắt đầu khóc trở lại, vì cô cảm thấy rất cô đơn và xuống-tinh-thần. Trong khoảng thời gian ngắn, dù sao đi nữa, cô lại nghe một nhịp điệu nhẹ của bước chân trong khoảng cách, và cô nhìn lên một cách háo hức, nửa mong rằng con Chuột đã thay đổi tâm trí y, và đang quay trở lại để kết thúc câu chuyện của mình.

Chương III - Một cuộc Chạy-đua-Bầu-bán và một Câu Chuyện Dài
bottom of page