top of page

Chương II

Tom Hagen đi đến văn phòng luật của mình trong thành phố vào sáng thứ Năm. Anh đã lên kế hoạch theo sát công việc bàn giấy của mình để mọi thứ được dọn sạch cho cuộc gặp với Virgil Sollozzo vào thứ Sáu. Một cuộc họp quan trọng đến mức mà anh đã phải tham vấn Ông Ngài trọn một buổi tối để chuẩn bị cho đề nghị mà họ biết Sollozzo sẽ đưa ra cho công việc kinh doanh của gia đình. Hagen muốn làm rõ tất cả các chi tiết nhỏ để anh có thể đến cuộc họp được sắp đặt đó với một tâm trí không bị ngăn trở.

Ông Ngài trông không có vẻ ngạc nhiên khi Hagen trở về từ California vào đêm muộn hôm thứ Ba và nói với ông về kết quả của các cuộc đàm phán với Woltz. Ông đã yêu cầu Hagen liệt kê từng chi tiết và nhăn mặt vì chán ghét khi Hagen kể về bé gái nhỏ xinh đẹp và mẹ cô. Ông đã đã lẩm bẩm "infamita" ("phản thân quyến"; xin xem lại giải thích cũ - ND), biểu hiện không chấp thuận mạnh mẽ nhất của ông. Ông đã hỏi Hagen một câu cuối cùng. "Thằng cha này thực có tí gan nào không vậy?"

Hagen ngẫm nghĩ xem chính xác hàm ý của Ông Ngài trong câu hỏi này là gì. Sau từng ấy năm anh đã học được rằng hệ giá trị của Ông Ngài rất khác với của hầu hết mọi người nên rằng lời nói của ông cũng có thể có một ý nghĩa khác. Woltz có cá tính không? Woltz có ý chí mạnh mẽ không? Ông ta gần như chắc chắn có, nhưng đó không phải là những gì Ông Ngài đang hoài nghi. Tay sản xuất phim có lòng can trường để không bị phỉnh phờ không? Liệu ông ta có sẵn lòng chịu tổn thất tài chính nặng nề trong việc trì hoãn các bộ phim của mình, đồng nghĩa với việc vụ bê bối ngôi sao lớn của ông ta sẽ bị phanh phui là một tay chơi ma túy? Một lần nữa câu trả lời là có. Nhưng một lần nữa đây không phải là ý của Ông Ngài. Cuối cùng thì Hagen đã dịch được câu hỏi một cách đúng đắn trong tâm trí mình. Liệu Jack Woltz có cái gan mạo hiểm mọi thứ, để nhận lấy cơ hội đánh mất tất cả vì nghĩa lý, vì danh dự; để trả cho ngón đòn thù?

Hagen mỉm cười. Anh hiếm khi làm điều này nhưng giờ anh không thể cưỡng lại việc đùa vui với Ông Ngài. "Cha đang hỏi liệu ông ta có phải là người Sicily." Ông Ngài gật đầu hài lòng, thừa nhận sự dí dỏm đầy tâng bốc và sự xác thực của nó. “Không phải,” Hagen nói.

Vậy là xong. Ông Ngài đã suy tính về câu hỏi cho đến ngày hôm sau. Vào chiều thứ Tư ông cho gọi Hagen đến nhà và đưa ra những chỉ dụ của mình. Những chỉ dụ đã chiếm dụng mất phần còn lại của ngày làm việc của Hagen và khiến anh ngây người cùng niềm ngưỡng mộ. Không có lấy chút thắc mắc nào trong trí anh rằng Ông Ngài đã giải quyết được vấn đề, rằng Woltz sẽ gọi cho anh sáng nay cùng tin tức rằng Johnny Fontane sẽ lĩnh vai chính trong bộ phim chiến tranh mới của ông ta.

Khoảnh khắc đó điện thoại đổ chuông thật nhưng nó là của Amerigo Bonasera. Giọng của tay nhà đòn đang run lên cùng lòng biết ơn. Ông ta muốn Hagen truyền đạt cho Ông Ngài tình bạn bất diệt của mình. Ông Ngài chỉ cần cho triệu ông ta. Ông ta, Amerigo Bonasera, sẽ hy sinh mạng sống của mình cho vị Cha Chúa được ban phước. Hagen đảm bảo với ông ta rằng Ông Ngài sẽ được thông báo.

Tờ Tin Tức Hàng Ngày đã cho đăng bài liền hai trang tin rằng Jerry Wagner và Kevin Moonan nằm bẹp giữa phố. Những bức ảnh khủng khiếp một cách chuyên nghiệp, chúng trông như một đống nhem nhép những người vô dạng. Một cách kỳ diệu, tờ Tin Tức cho biết, cả hai vẫn còn sống mặc dù họ sẽ cùng nằm lại bệnh viện trong nhiều tháng và sẽ cần phải phẫu thuật thẩm mỹ. Hagen đã ghi nhận để bảo với Clemenza rằng nên tưởng thưởng gì đó cho Paulie Gatto. Anh ta có vẻ nắm rõ công việc của mình.

Hagen làm việc nhanh chóng và hiệu quả trong ba giờ tiếp theo để hợp nhất các báo cáo thu nhập từ công ty bất động sản của Ông Ngài, doanh nghiệp nhập khẩu dầu ô liu và công ty xây dựng của ông. Không công ty nào làm tốt cả nhưng với tình hình cuộc chiến đã chấm dứt chúng đều sẽ trở thành những nhà sản xuất giàu mạnh. Anh đã gần như đã quên mất vụ của Johnny Fontane khi thư ký của anh nói với rằng phía California đang gọi. Anh cảm thấy một chút hồi hộp trông đợi khi nhấc điện thoại lên và nói, "Hagen đây."

Giọng nói phát ra từ điện thoại không nhận rõ được bởi sự căm hận và niềm thống khổ. "Đồ khốn kiếp nhà mày," Woltz hét lên. “Ta sẽ tống tất cả chúng mày vào tù trong một trăm năm. Tao sẽ chi từng xu tao có để tóm được mày. Tao sẽ thiến bi của thằng Johnny Fontane, mày có nghe tao nói không, đồ chuột bọ khốn kiếp?”

Hagen nói một cách ôn tồn, "Tôi là người lai Đức-Ai-len.” Có một khoảng lặng dài và rồi một cú nhấn của điện thoại bị gác máy. Hagen mỉm cười. Woltz vẫn chưa từng tự thân thốt ra một lời đe dọa nào chống đối Ngài Corleone. Tài cho lắm thì cũng tật thôi.

* * *

Jack Woltz luôn luôn ngủ một mình. Y có một chiếc giường lớn đủ cho mười người và một phòng ngủ lớn đủ cho một cảnh khiêu vũ dạ hội trong phim, nhưng y đã ngủ một mình kể từ cái chết của người vợ đầu tiên mười năm trước. Nhưng điều đó không có nghĩa là y không còn dùng đến đàn bà. Y là một người đàn ông thể chất khỏe mạnh mặc dù đã lớn tuổi, nhưng giờ y chỉ có thể bị kích thích bởi những cô gái rất trẻ và nhận ra rằng trong một vài giờ vào buổi tối mới là lúc mà cơ thể và sự nhẫn nại của y có thể chịu đựng được tất cả sự hồi xuân này.

Sáng thứ năm này, vì lẽ gì đó, y lại thức dậy sớm. Ánh sáng ban mai làm cho căn phòng ngủ khổng lồ của y trở nên mờ ảo như một bãi chăn thả mù sương. Xa dưới chân giường là một dáng hình quen thuộc và Woltz loay hoay chống khuỷu tay mình để nhìn rõ hơn. Nó có hình dạng giống đầu một con ngựa. Vẫn còn chếnh choáng, Woltz với tay bật đèn bàn đầu giường.

Cơn sốc trước điều bản thân chứng kiến ​​khiến y phát bệnh. Cảm giác như thể có một chiếc búa tạ vĩ đại giáng vào ngực y, nhịp tim y đập bấn loạn và y cảm thấy buồn nôn. Bãi nôn của y bắn tứ tung lên tấm thảm lông gấu dày.

Bị chặt khỏi cơ thể, cái đầu đen mượt của chú ngựa Khartoum vĩ đại nhanh chóng dính dớp trong một khối thạch máu dày. Những gân trắng, lòng thòng lộ ra. Bọt sùi phủ kín mõm và đôi mắt to bằng quả táo vốn lấp lánh như vàng, giờ đây loang lổ màu trái cây thối rữa với thứ máu xuất huyết nội chết chóc. Woltz bị sang chấn bởi thuần một nỗi kinh sợ của súc vật và trong nỗi kinh sợ đó,y thét lên gọi người hầu và trong nỗi kinh sợ đó y gọi Hagen để thốt ra lời đe dọa mất kiểm soát. Cơn cuồng loạn của y làm người quản gia chấn động, ông ta cho gọi bác sĩ riêng của Woltz và kẻ đứng thứ hai xưởng phim. Nhưng Woltz đã lấy lại bình tĩnh trước khi họ tới nơi.

Y đã bị kinh động một cách rất sâu sắc. Cái hạng người nào có thể hủy diệt một con vật có giá trị sáu trăm ngàn đô la? Không một lời cảnh cáo. Không một lời thương lượng nào để có khả năng vụ việc, mệnh lệnh của nó, được bãi bỏ. Sự tàn nhẫn, sự xem thường tuyệt đối bất kỳ giá trị nào, ngụ ý một người hoàn toàn tự cho mình là luật lệ của chính mình, thậm chí là Đức Chúa Trời của chính y. Và người đó đã thủ hộ loại ý chí này bằng sức mạnh và sự xảo quyệt của riêng mình mà khiến cho lực lượng phòng vệ vững chắc của y vô tích sự. Bởi vì lúc này Woltz đã biết rằng cơ thể con ngựa hiển nhiên đã bị đánh thuốc rất mạnh trước khi có người nhàn nhã chặt đứt cái đầu hình tam giác khổng lồ bằng rìu. Những người trực ca đêm khẳng định họ không nghe thấy gì cả. Với Woltz chuyện này dường như là bất khả thi. Bọn nó có thể bị ép khai ra. Bọn nó đã bị mua chuộc và có thể bị tra khảo để khai ra ai đã thực hiện việc giao dịch.

Woltz không phải là một người đần độn, y chỉ là một kẻ cực lực ái kỉ. Y đã lầm tưởng rằng thứ quyền lực mà bản thân đang nắm giữ trong thế giới của mình lý nào có sức nặng hơn thứ quyền lực của Ngài Corleone. Y chỉ cần một số bằng cớ để chứng minh điều này là không đúng. Y đã hiểu được thông điệp. Rằng bất chấp tất cả tài sản của mình, bất chấp tất cả các mối quan hệ với Tổng thống Hoa Kỳ, bất chấp tất cả các tuyên bố về tình bằng hữu của mình với giám đốc FBI, một nhà nhập khẩu dầu ô liu Ý vô danh sẽ cho khử y. Sẽ thực sự cho khử y! Bởi vì y không muốn trao cho Johnny Fontane một vai diễn trong phim mà hắn ta mong muốn. Điều đó thật không tưởng. Con người không có tí quyền nào để hành xử theo lối đó. Sẽ không thể tồn tại bất kỳ thế giới nào nếu con người hành động theo lối đó. Thật là điên rồ. Điều đó có nghĩa là anh không thể làm bất cứ điều gì anh muốn bằng tiền của mình, bằng công ty anh sở hữu, bằng quyền lực anh có để ra lệnh. Nó còn tệ hơn chủ nghĩa cộng sản gấp mười lần. Nó phải bị đập tan. Nó phải bị cấm đoán mãi mãi.

Woltz để bác sĩ tiêm cho y một liều an thần rất nhẹ. Nó giúp y bình tĩnh lại và suy nghĩ sáng suốt hơn. Điều thực sự khiến y sốc là sự thản nhiên mà gã Corleone này đã ra lệnh hủy diệt một con ngựa nổi tiếng thế giới trị giá sáu trăm nghìn đô-la. Sáu trăm nghìn đô-la! Và đó mới chỉ là mào đầu. Woltz ớn lạnh. Y nghĩ về cuộc sống mà y đã gầy dựng. Y giàu có. Y có thể có được những con đàn bà đẹp nhất thế giới bằng cách ngó ngoáy ngón tay mình và hứa hẹn một hợp đồng. Y được các ông vua và bà hoàng tiếp đón. Y đã sống một cuộc đời hoàn hảo mà tiền bạc và quyền lực có thể mang lại. Thật điên rồ khi mạo hiểm tất cả chỉ vì một ham thích nhất thời. Có lẽ y có thể đụng đến Corleone. Hình phạt pháp lý cho việc giết một con ngựa đua là gì? Y cười hoang dại và bác sĩ cùng người hầu của y nhìn y với vẻ lo lắng bồn chồn. Một ý nghĩ khác xuất hiện trong y. Y sẽ thành tấn trò hề của California chỉ vì ai đó đã khinh khi quyền lực của y theo kiểu cách ngạo mạn như vậy. Điều đó khiến y quả quyết. Điều đó cùng ý nghĩ rằng có lẽ, có lẽ chúng sẽ không giết y. Rằng chúng vẫn còn trò nào đó khôn khéo và đau đớn hơn nhiều trong dự phòng.

Woltz ra những mệnh lệnh cần thiết. Đặc vụ tối mật của y lập tức hành động. Những người hầu và bác sĩ đã bị buộc thề giữ bí mật nếu không sẽ phải hứng chịu mối thù địch bất diệt từ hãng phim và bản thân Woltz. Thông cáo đã được truyền tới giới báo chí rằng con khoái mã Khartoum đã chết vì một căn bệnh trong quá trình vận chuyển từ Anh. Lệnh đã được ban bố đem chôn phần còn lại ở một địa điểm bí mật trong khu bất động sản.

Sáu giờ sau Johnny Fontane nhận được một cuộc điện thoại từ nhà điều phối sản xuất của bộ phim yêu cầu anh làm bản dự thảo công việc vào thứ Hai tuần sau.

* * *

Tối đó, Hagen đến nhà của Ông Ngài để giúp ông sẵn sàng cho cuộc họp quan trọng vào ngày hôm sau với Virgil Sollozzo. Ông Ngài đã triệu tập con trai cả của mình đến tham dự, và Sonny Corleone, khuôn mặt đậm nét thần Cupid của anh ta lộ vẻ mệt mỏi, đang nhấp môi một ly nước. Anh lớn hẳn vẫn đang quan hệ với phù dâu chính, Hagen nghĩ. Một nỗi lo khác.

Ngài Corleone ngồi vào một chiếc ghế bành bập môi điếu xì gà Di Nobili của mình. Hagen giữ một hộp loại ấy trong phòng của mình. Anh đã thử thuyết phục Ông Ngài chuyển sang hiệu Havanas nhưng Ông Ngài tuyên bố chúng làm đau cổ họng ông.

"Chúng ta đã nắm hết mọi thứ cần phải biết chưa?" Ông Ngài hỏi.

Hagen mở thư mục chứa các ghi chú của mình. Các ghi chú được làm theo lối bất khả buộc tội, chỉ đơn thuần là những lời nhắc nhở mã hóa để đảm bảo anh vẫn đụng đến mọi chi tiết quan trọng. “Sollozzo tìm đến chúng ta để được trợ giúp,” Hagen nói. "Ông ta sẽ đề nghị gia đình ta bỏ ra ít nhất một triệu đô-la và cam kết một số quyền được miễn trừ trước pháp luật. Nhờ đó chúng ta nhận được miếng chia phần, không ai biết được bao nhiêu. Sollozzo được bảo lãnh bởi gia đình Tattaglia và họ có thể cũng có phần của mình. Cái bánh được chia là chất kích thích. Sollozzo có các mối quan hệ ở Thổ Nhĩ Kỳ, nơi họ trồng cây anh túc. Từ đó ông ta chuyển hàng đến Sicily. Không trở ngại gì. Ở Sicily ông ta có nhà máy chế biến chỗ cây đó thành ma túy. Ông ta có hệ thống van điều áp để đưa thành phẩm xuống ngưỡng nha phiến và lên ngưỡng ma túy nếu cần thiết. Nhưng có vẻ như nhà máy chế biến ở Sicily được bảo vệ về mọi mặt. Trở ngại duy nhất là đưa được thứ đó vào đất nước này, và rồi phân phối. Cả vấn đề về vốn sản xuất. Một triệu đô-la tiền mặt không mọc từ trên cây.” Hagen nhìn thấy Ngài Corleone nhăn mặt. Ông già ghét những sự nhuận sắc không cần thiết trong mấy vấn đề kinh doanh. Anh vội vàng tiếp tục.

"Họ gọi Sollozzo là thằng Thổ. Hai lý do. Y đã dành rất nhiều thời gian ở Thổ Nhĩ Kỳ và được cho là có vợ và mấy đứa con người Thổ. Thứ hai. Y được cho là rất mau lẹ với mấy ngón dao, hoặc từng là, khi y còn trẻ. Chỉ dùng trong khi xử lý mấy việc kinh doanh, tất nhiên, và khi kèm theo khiếu nại hợp lý nào đó. Một tay đàn ông rất có năng lực và là ông chủ của chính mình. Y có cả một lý lịch, đã thụ án hai lần tù, một ở Ý, một ở Hoa Kỳ, và y đã được chính quyền lưu tâm như là đầu nậu các thể loại chất kích thích. Đây có thể là một điểm ưu thế cho chúng ta. Điều đó có nghĩa là y sẽ không bao giờ có được quyền miễn trừ làm chứng, vì y được xem là đối tượng hàng đầu và, tất nhiên, bởi vì cái lý lịch của y. Ngoài ra, y có một người vợ người Mỹ cùng ba đứa con và y là một người đàn ông của gia đình. Y là kẻ sẵn sàng đứng yên chịu đấm ăn xôi miễn là y biết rằng họ sẽ được săn sóc tốt bởi số tiền xương máu đó".

Ông Ngài bập môi điếu xì gà của mình và nói, "Santino, con nghĩ sao?"

Hagen biết Sonny sẽ nói gì. Sonny đang cảm thấy bức bối khi phải nằm dưới ngón tay cái của Ông Ngài. Anh muốn có một tổ chức lớn của riêng mình. Một thứ gì đó như thế này sẽ là hoàn hảo.
Sonny làm một hơi dài rượu scotch. "Hẳn một khoản kếch xù chứa trong thứ bột trắng đó," anh nói. “Nhưng việc có thể hung hiểm. Ai đó có thể sẽ phải mài đít trong tù những hai mươi năm. Con muốn nói là nếu chúng ta đứng ngoài các hoạt động đầu cuối của chuỗi sản xuất, chỉ tập trung vào việc bảo kê và tiền nong, đó có thể là một ý tưởng tốt."

Hagen nhìn Sonny tán thành. Anh ấy đã ra các lá bài của mình khéo léo. Anh đã bám vào điều hiển nhiên, là con đường tốt nhất cho anh.

Ông Ngài bập môi điếu xì gà của mình. "Còn con, Tom, con nghĩ sao?"

Hagen tỏ ra bản thân mình tuyệt đối trung thực. Anh đã sẵn đi đến kết luận rằng Ông Ngài sẽ từ chối đề xuất của Sollozzo. Nhưng tệ hơn là, Hagen đã bị thuyết phục rằng đây là một trong mấy lần hiếm hoi trong kinh nghiệm của mình, Ông Ngài đã chưa suy nghĩ thấu đáo. Ông đang nhìn không đủ xa về phía trước.
“Thoải mái đi, Tom,” Ông Ngài nói một cách khích lệ. "Ngay cả một Consigliere xứ Sicily không phải lúc nào cũng đồng ý với ông chủ." Họ cùng cười thành tiếng.

“Con nghĩ cha nên đồng ý,” Hagen nói. "Cha biết hết mấy cái lý hiển nhiên. Nhưng điều quan trọng nhất là đây. Tiềm năng hái ra tiền trong đống chất kích thích dồi dào hơn trong bất kỳ ngành kinh doanh nào khác. Nếu chúng ta không tham gia, người khác sẽ làm, có thể là gia đình Tattaglia. Với doanh thu kiếm được, họ có thể tích lũy ngày càng nhiều cảnh sát và quyền lực chính trị. Gia đình của họ sẽ trở nên hùng mạnh hơn gia đình chúng ta. Thậm chí họ sẽ đuổi sau lưng chúng ta để lấy đi những gì chúng ta có. Giống như các quốc gia với nhau. Nếu họ vũ trang, chúng ta phải vũ trang. Nếu họ trở nên mạnh mẽ hơn về mặt kinh tế, họ sẽ trở thành mối đe dọa đối với chúng ta. Hiện tại chúng ta quản ngành cờ bạc và chúng ta nắm cả các nghiệp đoàn đoàn và thời điểm này thì chúng là những thứ sở hữu tốt nhất. Nhưng con nghĩ chất kích thích là tương lai sắp tới. Con nghĩ rằng chúng ta phải có một phần chia của cái bánh đó hoặc chúng ta mạo hiểm mọi thứ chúng ta có. Không phải bây giờ, nhưng có thể là mười năm nữa."

Ông Ngài trông có vẻ cực kì ấn tượng. Ông bập điếu xì gà của mình và lẩm bẩm, “Đó là điều quan trọng nhất tất nhiên rồi." Ông thở dài và đứng dậy. "Ngày mai ta phải gặp kẻ vô đạo này lúc mấy giờ?"

Hagen nói vẻ hy vọng, "Ông ta sẽ có mặt ở đây lúc mười giờ sáng." Có lẽ Ông Ngài sẽ thông qua giờ đó.
“Ta sẽ mong cả hai con ở đây với ta,” Ông Ngài nói. Ông vươn mình, duỗi người và nắm lấy cánh tay con trai mình. “Santino, tối nay ngủ một chút đi, con trông như thằng quỷ vậy. Chăm sóc lấy bản thân, con sẽ không trẻ mãi đâu.”

Sonny, được khích lệ bởi cử chỉ lo lắng của người cha, đã hỏi câu mà Hagen không dám hỏi. "Ông Cụ ơi, câu trả lời sẽ là gì?"

Ngài Corleone mỉm cười. “Làm sao ta biết cho đến khi ta nghe được mấy cái tỷ lệ phần trăm và các chi tiết khác? Bên cạnh đó, ta phải có thời gian để suy nghĩ về lời khuyên được đưa ra ở đây tối nay. Sau tất cả, ta không phải là kẻ làm mọi việc một cách hấp tấp." Khi ông đi ra khỏi cửa, ông nói một cách bình thản với Hagen, "Con có ghi lại trong đống ghi chú rằng tay người Thổ đã kiếm sống bằng hoạt động mại dâm trước cuộc chiến không? Như gia đình Tattaglia hiện nay. Viết điều đó ra đi trước khi con quên.” Chỉ có một chút chế giễu trong giọng điệu của Ông Ngài và Hagen đỏ cả mặt. Anh cố tình không nhắc đến điều đó, một cách hợp lý vì nó thực sự không liên quan gì, nhưng anh đã sợ nó có thể làm thiên lệch quyết định của Ông Ngài. Ông nổi tiếng là người hà khắc trong mấy vấn đề tình dục.

* * *

Virgil “thằng Thổ” Sollozzo là một tay đàn ông lực lưỡng, vóc dáng cỡ trung với nước da ngăm đen mà có thể bị nhầm thành một người Thổ Nhĩ Kỳ thực thụ. Y có một cái mũi khoằm như lưỡi đao và đôi mắt đen độc địa. Y cũng có một phẩm cách đủ ấn tượng.

Sonny Corleone gặp y ở cửa và đưa y vào văn phòng nơi Hagen và Ông Ngài đang đợi. Hagen nghĩ rằng anh chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào trông nguy hiểm hơn thế ngoại trừ Luca Brasi.

Mọi người bắt tay nhau lịch sự khắp lượt. Nếu Ông Ngài có từng hỏi mình rằng liệu tay này có gan không,mình sẽ phải trả lời là có rồi, Hagen nghĩ. Anh chưa bao giờ thấy một người đàn ông nào có thần lực như vậy, kể cả là Ông Ngài. Trên thực tế Ông Ngài đã xuất hiện trong trạng thái tệ nhất. Ông tỏ ra có chút hơi quá giản đơn, hơi quá dân dã trong mấy lời chào xã giao của mình.

Sollozzo đi thẳng vào vấn đề ngay lập tức. Cái bánh được chia là chất kích thích. Mọi thứ đã được sắp đặt. Đích danh mấy cánh đồng hoa anh túc ở Thổ Nhĩ Kỳ đã cam kết với y một sản lượng nhất định mỗi năm. Y có một nhà máy được canh phòng ở Pháp để chuyển hóa chúng thành nha phiến. Y có một nhà máy được bảo an tuyệt đối ở Sicily để chế biến chúng thành ma túy. Tuồn hàng lậu vào cả hai quốc gia thì nhìn một cách tích cực cũng an toàn như cái cách mấy vấn đề kiểu vậy có thể đạt được. Cửa vào Hoa Kỳ sẽ gây ra tổn thất khoảng năm phần trăm vì FBI là bất khả mua chuộc, như họ đều biết vậy. Nhưng lợi nhuận sẽ khổng lồ, còn rủi ro không tồn tại.

“Vậy tại sao anh lại đến gặp tôi?” Ông Ngài lịch sự hỏi. "Tôi đã làm gì mà xứng đáng nhận sự hào phóng của anh như vậy?"

Khuôn mặt u tối của Sollozzo vẫn điềm nhiên. "Tôi cần hai triệu đô-la tiền mặt," y nói. “Quan trọng không kém, tôi cần một người có những người bạn quyền lực ở những vị trí quan trọng. Một số đầu mối phân phối của tôi sẽ bị bắt trong những năm tới. Điều đó là không tránh được. Tất cả bọn họ đều sẽ có lý lịch sạch sẽ, đó là điều tôi hứa. Nên sẽ thật hợp lý khi các thẩm phán đưa ra các bản án nhẹ. Tôi cần một người bạn có thể đảm bảo rằng khi người của tôi gặp rắc rối họ sẽ không phải ngồi tù quá một hoặc hai năm. Rồi họ sẽ không khai gì ra. Nhưng nếu họ lãnh án mười và hai mươi năm, ai biết được? Trên thế giới này có rất nhiều cá nhân yếu đuối. Họ có thể sẽ khai ra, họ có thể hủy hoại những người quan trọng hơn. Bảo an về mặt pháp lý là điều bắt buộc. Tôi nghe được, Ngài Corleone, rằng ông sở hữu nhiều thẩm phán trong túi mình như cái cách người đánh giày có nhiều đồng bạc trong túi y vậy.”

Ngài Corleone không dành chút bận tâm nào cho lời khen đó. "Phần trăm cho gia đình tôi là bao nhiêu?" ông hỏi.

Đôi mắt của Sollozzo sáng lên. "Năm mươi phần trăm." Y dừng lại và sau đó nói với một chất giọng gần như vuốt ve, "Trong năm đầu tiên, phần của ông sẽ là ba hoặc bốn triệu đô la. Rồi nó sẽ tăng lên."

Ngài Corleone nói, "Và tỷ lệ phần trăm của gia đình Tattaglia là bao nhiêu?"

Lần đầu tiên trông Sollozzo có vẻ lo lắng. "Họ sẽ nhận được chút gì đó từ phần của tôi. Tôi cần một số trợ giúp trong chuỗi cung ứng."

"Vậy," Ngài Corleone nói, "Tôi nhận được năm mươi phần trăm chỉ vì bảo trợ tài chính và bảo an pháp lý. Tôi không cần lo về chuỗi cung ứng, đó có phải là những gì anh nói với tôi không?"
Sollozzo gật đầu. "Nếu ông nghĩ hai triệu đô-la tiền mặt 'chỉ là tài chính', tôi xin chúc mừng ông, Ngài Corleone."

Ông Ngài nói khẽ, "Tôi bằng lòng gặp anh vì sự tôn trọng của tôi đối với nhà Tattaglias và bởi vì tôi nghe nói anh là một người nghiêm túc cần được đối xử với sự tôn trọng. Tôi phải nói không với anh nhưng tôi phải cho anh biết lý do của mình. Lợi nhuận trong việc kinh doanh của anh là khổng lồ nhưng rủi ro cũng tương đương. Chuỗi cung ứng của anh, nếu tôi là một phần trong đó, có thể làm tổn hại đến những mối lợi ích khác của tôi. Quả đúng là tôi có nhiều, rất nhiều bạn bè trong chính trường, nhưng họ sẽ không thân thiện như vậy nếu công việc kinh doanh của tôi là chất kích thích thay vì cờ bạc. Họ nghĩ cờ bạc là một thứ gì đó giống như chất cồn, một thói xấu vô hại, và họ nghĩ chất kích thích là một món kinh doanh bẩn thỉu. Không, đừng phản đối. Tôi đang nói với anh suy nghĩ của họ, không phải của tôi. Ai đó kiếm sống bằng cách nào không phải mối bận tâm của tôi. Và những gì tôi đang nói với anh là việc kinh doanh này của anh quá rủi ro. Tất cả các thành viên trong gia đình tôi đã sống khỏe trong mười năm qua, không hiểm nguy, không hung hại. Tôi không thể gây nguy hiểm cho họ hoặc mối sinh kế của họ vì lòng tham."

Dấu hiệu duy nhất cho thấy sự thất vọng của Sollozzo là một cú lia mắt nhanh quanh phòng, như thể y hy vọng Hagen hoặc Sonny sẽ lên tiếng ủng hộ mình. Rồi y nói, "Ông có lo lắng về sự an toàn cho hai triệu của mình không?"

Ông Ngài mỉm cười lạnh lùng. "Không," ông nói.

Sollozzo thử lại lần nữa. "Gia đình Tattaglia cũng sẽ đảm bảo khoản đầu tư của ông."

Đó là lúc Sonny Corleone phạm một sai lầm không thể tha thứ trong việc soi xét và tuân thủ thông lệ. Anh háo hức nói, "Gia đình Tattaglia đảm bảo lợi tức đầu tư cho chúng tôi mà không nhận bất kỳ phần trăm được chia nào từ chúng tôi sao?"

Hagen kinh hoảng bởi cú ngắt ngang này. Anh thấy Ông Ngài lia ánh mắt lạnh lùng, độc tâm về phía đứa con trai cả của mình, kẻ đang đờ người trong sự khiếp đảm không thể lý giải. Đôi mắt của Sollozzo lại nhấp nháy nhưng lần này là cùng sự thỏa mãn. Y đã phát hiện ra một kẽ hở trong pháo đài của Ông Ngài. Khi Ông Ngài nói giọng ông hàm chứa một sự xua đuổi. "Mấy đứa trẻ con thường tham lam," ông nói. "Và hôm nay chúng không biết cách cư xử. Chúng ngắt lời bậc cha chú của mình. Chúng can dự vào. Nhưng tôi có một điểm yếu về mặt tình cảm đối với các con mình và tôi đã chiều hư chúng. Như anh thấy. Quý anh Sollozzo, "không" là câu trả lời cuối cùng. Hãy để tôi nói rằng bản thân tôi chúc anh thuận lợi trong việc kinh doanh của mình. Nó không có xung đột với việc của tôi. Tôi xin lỗi vì tôi phải làm anh thất vọng."

Sollozzo cúi đầu, bắt tay Ông Ngài và để Hagen đưa y ra xe của mình đậu bên ngoài. Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt của y khi y nói lời tạm biệt với Hagen.

Trở lại phòng, Ngài Corleone hỏi Hagen, "Con nghĩ gì về tay đàn ông đó?" "Ông ta là người Sicilia," Hagen đáp khô khan.

Ông Ngài gật đầu một cách trầm tư. Rồi ông quay sang con trai mình và nhẹ nhàng nói, "Santino, đừng bao giờ để bất kỳ ai ngoài gia đình biết con đang nghĩ gì. Đừng bao giờ để họ biết con có gì trong nắm tay mình. Ta nghĩ bộ não của con đang trở nên mềm yếu vì tất cả trò hài con diễn cùng con bé đó. Dừng lại đi và chú ý đến công việc. Giờ hãy khuất khỏi mắt ta."
Hagen nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Sonny, sau đó là tức giận trước sự khiển trách của cha mình. Không lẽ anh ấy thực sự nghĩ rằng Ông Ngài không biết gì về cái chiến tích tình trường của mình, Hagen tự hỏi. Và anh ta thực là không biết mình đã phạm phải một sai lầm nguy hiểm như thế nào sáng nay sao? Nếu điều đó là sự thật, Hagen sẽ không bao giờ muốn trở thành Consigliere của Ông Ngài Santino Corleone.

Ngài Corleone đợi cho đến khi Sonny rời khỏi phòng. Sau đó, ông đắm mình trở lại nơi chiếc ghế bành bằng da và cộc cằn ra hiệu lấy đồ uống. Hagen rót cho ông một ly anisette (rượu hương hồi). Ông
Ngài ngước nhìn anh. "Gửi Luca Brasi đến gặp ta," ông nói.

* * *

Ba tháng sau, Hagen mau mắn thu xếp việc bàn giấy trong văn phòng thành phố của mình với hy vọng rời đi đủ sớm để mua sắm quà cáp Giáng sinh cho vợ con. Anh bị gián đoạn bởi một cuốc điện thoại từ một Johnny Fontane đang sôi sục với tinh thần phấn chấn. Bộ phim đã được quay, mấy cái thước phim thô, bất kể chúng là cái quái gì, Hagen nghĩ, thật tuyệt vời. Anh ấy đang gửi cho Ông Ngài một món quà nhân lễ Giáng sinh mà sẽ làm ông tròn cả mắt, anh ấy sẽ tự mang nó đến nhưng có một số thứ nhỏ nhặt cần được hoàn thiện trong bộ phim. Anh sẽ phải ở ngoài vùng duyên hải. Hagen cố gắng che giấu sự thiếu kiên nhẫn của mình. Hấp lực của Johnny Fontane luôn tiêu biến đi khi đụng phải anh. Nhưng sự quan tâm của anh đã được khơi dậy. “Quà gì đấy?” anh hỏi. Johnny Fontane cười khúc khích và nói, "Anh không thể nói được, đó là phần tuyệt vời nhất của một món quà Giáng sinh." Hagen ngay lập tức mất hết hứng thú và cuối cùng cũng thu xếp được, một cách lịch sự, cúp máy.

Mười phút sau thư ký của anh với anh rằng Connie Corleone đang chờ bên kia đầu dây và muốn nói chuyện với anh. Hagen thở dài. Khi là một cô gái trẻ Connie rất dễ thương, khi là một phụ nữ đã có chồng cô thành một ả phiền toái. Cô ả liên tục phàn nàn về chồng mình. Cô cứ thế về nhà thăm mẹ đẻ trong hai hoặc ba ngày. Và Carlo Rizzi hóa ra là một thằng thất bại thực sự. Hắn đã được sắp đặt sẵn một việc kinh doanh khá khẩm nho nhỏ và đang điều hành nó cắm đầu xuống đất. Hắn ta cũng rượu chè, đàng điếm, cờ bạc và thỉnh thoảng đánh đập vợ. Connie đã không nói với gia đình về điều đó nhưng cô ấy đã nói với Hagen. Anh tự hỏi giờ cô có chuyện về tấn bi kịch mơi mới nào dành cho anh.

Nhưng tinh thần cho Giáng sinh dường như đã làm cô vui lên. Cô chỉ muốn hỏi Hagen cha cô thực sự thích gì cho Giáng sinh. Và Sonny và Fred và Mike. Cô đã biết sẽ sắm sửa gì cho mẹ mình. Hagen đưa ra một số gợi ý, tất cả đều bị cô từ chối là ngớ ngẩn. Cuối cùng cô cũng tha cho anh.

Khi điện thoại reo một lần nữa, Hagen ném đống giấy tờ của mình trở lại vào giỏ. Quái gì thế này. Anh sẽ bỏ đi. Tuy nhiên, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chối nhận cuộc gọi. Khi thư ký nói với anh rằng đó là Michael Corieone anh nhấc điện thoại lên cùng niềm hân hoan. Anh vẫn luôn thích Mike.

“Tom,” Michael Corleone nói, “Ngày mai em sẽ lái xe xuống phố với Kay. Có một điều quan trọng em muốn nói với ông già trước Giáng sinh. Tối mai ông ấy có ở nhà không?”

“Chắc chắn rồi,” Hagen nói. "Ông ấy sẽ không ra khỏi thị trấn cho đến sau Giáng sinh. Có việc gì anh có thể sắp xếp trước cho em không?"

Michael cũng kín miệng như cha mình. "Không," anh nói. "Em cho là em sẽ gặp anh vào Giáng sinh, mọi người sẽ ra ở khu Long Beach, phải chứ?"

“Phải,” Hagen nói. Anh thấy vui thú khi Mike cúp máy mà không nói chuyện phiếm gì cả.

Anh nhờ thư ký gọi cho vợ mình và nói với cô ấy rằng anh sẽ về nhà muộn một chút nhưng nhớ dành lại một phần ăn đêm cho anh. Ra khỏi tòa nhà anh đi thoăn thoắt vào trung tâm thành phố về phía tiệm Macy. Ai đó chắn ngang đường anh đi. Trước sự ngạc nhiên của mình, anh thấy đó là Sollozzo.

Sollozzo nắm lấy cánh tay anh và nói khẽ, "Đừng sợ. Tôi chỉ muốn nói chuyện với anh thôi.” Một chiếc xe đang đỗ ở lề đường đột nhiên mở cửa. Sollozzo nói gấp gáp: “Vào đi, tôi muốn nói chuyện với anh”.
Hagen nắm kéo cánh tay của y ra. Anh vẫn không hề hoảng sợ, chỉ thấy khó chịu. “Tôi không có thời gian,” anh nói. Đúng lúc đó có hai gã đi tới phía sau anh. Hagen đột nhiên cảm thấy chân mình vô lực. Sollozzo nhẹ nhàng nói: “Lên xe đi. Nếu tôi muốn giết anh thì anh đã chết rồi. Tin tôi đi."

Không một chút tin tưởng, Hagen lên xe.

* * *

Michael Corleone đã nói dối với Hagen. Anh đã ở New York, và gọi từ một căn phòng tại Khách sạn Pennsylvania cách đó chưa đầy mười lô nhà. Khi anh cúp điện thoại, Kay Adams dập điếu thuốc và nói, "Mike, anh nói dối giỏi thật."

Michael ngồi xuống cạnh cô trên giường. “Tất cả vì em, em yêu; nếu anh nói với gia đình rằng chúng ta đang ở trong thị trấn, chúng ta sẽ phải đến đó ngay lập tức. Rồi chúng ta sẽ không thể ra ngoài ăn tối, chúng ta không thể đến nhà hát, và chúng ta cũng không thể ngủ cùng nhau tối nay. Không được phép trong nhà cha anh, khi chúng ta chưa kết hôn.” Anh vòng tay ôm lấy cô và hôn nhẹ lên đôi môi. Miệng cô thật ngọt ngào và anh nhẹ nhàng đặt cô xuống giường. Cô nhắm mắt lại, đợi anh làm tình với mình và Michael cảm thấy một niềm hạnh phúc to lớn. Anh đã trải qua những năm tháng chiến tranh ở Thái Bình Dương, và trên những hòn đảo đẫm máu đó anh đã mơ về một cô gái như Kay Adams. Một vẻ đẹp như của cô. Một cơ thể trắng trẻo và mong manh, làn da trắng sữa và hừng hực đam mê. Cô mở mắt ra và rồi kéo đầu anh xuống để hôn lên. Họ làm tình cho đến tận giờ ăn tối và đi nhà hát.

Sau bữa tối, họ đi ngang qua các cửa hàng bách hóa sáng sủa đầy những người sắm sửa cho dịp lễ và Michael nói với cô, "Anh sẽ tặng quà Giáng sinh gì cho em nhỉ?"

Cô áp sát vào anh. “Chỉ anh thôi,” cô nói. “Anh có nghĩ rằng cha anh sẽ chấp thuận
em?"

Michael nhẹ nhàng nói, “Đó không phải vấn đề. Cha mẹ em liệu sẽ chấp nhận anh chứ?” Kay nhún vai. “Em không quan tâm,” cô nói.

Michael nói, "Anh thậm chí còn nghĩ đến việc thay đổi tên họ, một cách hợp pháp, nhưng nếu có chuyện gì xảy ra, việc đó sẽ không thực sự hữu ích. Em có chắc là muốn trở thành bà Corleone không?" Anh nói nửa đùa nửa thật.

“Có,” cô nói mà không mỉm cười. Họ ấp vào nhau. Họ đã quyết định kết hôn trong tuần lễ Giáng sinh, một buổi lễ dân sự yên tĩnh tại Tòa thị chính với chỉ hai người bạn làm nhân chứng. Nhưng Michael đã khăng khăng rằng anh phải nói với cha mình. Anh đã giải thích rằng cha sẽ không phản đối dưới bất kỳ hình thức nào miễn là nó không được thực hiện trong bí mật. Kay thấy hồ nghi. Cô nói anh cô không thể báo với cha mẹ mình cho đến sau khi kết hôn. "Tất nhiên họ sẽ nghĩ em có mang," cô nói. Michael cười toe toét. “Bố mẹ anh cũng vậy,” anh nói.

Điều mà không ai trong họ đề cập đến là cái thực tế rằng Michael rồi sẽ phải cắt đứt mối quan hệ gần gũi với gia đình. Cả hai đều hiểu rằng Michael đã làm như vậy ở một mức độ nào đó và cả hai đều cảm thấy có lỗi về sự thật này. Họ lên kế hoạch tốt nghiệp đại học, gặp nhau vào cuối tuần và sống cùng suốt các kỳ nghỉ hè. Có vẻ như đó là một cuộc sống hạnh phúc.

Vở kịch này thuộc thể loại nhạc kịch tên là Carousel và câu chuyện sướt mướt của một tên trộm ưa khoác lác khiến họ mỉm cười với nhau một cách thích thú. Khi đôi trẻ ra khỏi nhà hát, trời đã trở lạnh. Kay rúc vào anh và nói, "Sau khi ta kết hôn, anh sẽ ra tay trước em và rồi đánh cắp một ngôi sao thành quà cho em chứ?"
Michael cười to. "Anh sẽ trở thành một giáo sư toán học," anh nói. Rồi anh hỏi, “Em muốn ăn gì đó trước khi chúng ta đến khách sạn không?”

Kay lắc đầu. Cô ngước nhìn anh một cách đầy ý tứ. Như mọi khi, anh cảm động trước niềm háo hức muốn ân ái của cô. Anh mỉm cười với cô, và họ hôn nhau trên con phố lạnh teo. Michael cảm thấy đói, và anh quyết định gọi bánh mì kẹp gửi đến phòng.

Nơi sảnh khách sạn, Michael đẩy Kay về phía quầy báo và nói, “Lấy mấy tờ trong khi anh đi lấy chìa khóa." Anh phải xếp sau một hàng nhỏ; khách sạn vẫn thiếu sự hỗ trợ mặc dù chiến tranh đã kết thúc. Michael lấy chìa khóa phòng và sốt ruột nhìn xung quanh tìm Kay. Cô đang đứng bên quầy báo, nhìn chằm chằm vào một tờ cô đang cầm trên tay. Anh bước về phía cô. Cô ngước lên nhìn anh. Đôi mắt cô chứa chan nước mắt. “Ôi, Mike ơi,” cô ấy nói, “ôi, Mike." Anh cầm lấy tờ báo từ tay cô. Điều đầu tiên anh nhìn thấy là một tấm hình cha anh đang nằm đó trên đường, đầu ông ngập trong vũng máu. Một người đàn ông đang ngồi trên lề đường khóc lóc như một đứa trẻ. Đó là anh trai Freddie của anh. Michael Corleone cảm thấy cơ thể mình đông thành đá. Không nỗi đau buồn, không nỗi sợ hãi, chỉ có cơn thịnh nộ lạnh băng. Anh nói với Kay, "Lên phòng thôi." Nhưng anh phải nắm lấy cánh tay cô và đưa cô vào thang máy. Họ cùng nhau đi lên trong im lặng. Trong phòng, Michael ngồi xuống giường và mở tờ báo ra. Tiêu đề báo đưa tin: VITO CORLEONE BỊ BẮN. ÔNG TRÙM THẾ GIỚI NGẦM CHỊU THƯƠNG TÍCH NGHIÊM TRỌNG. PHẪU THUẬT DƯỚI SỰ BẢO HỘ NGHIÊM NGẶT CỦA CẢNH SÁT. NỖI SỢ CHIẾN TRANH BĂNG ĐẢNG BAO TRÙM.

Michael cảm thấy chân mình vô lực. Anh nói với Kay, “Ông ấy chưa chết, mấy thằng khốn không giết được ông." Anh đọc lại câu chuyện một lần nữa. Cha anh đã bị bắn vào lúc năm giờ chiều. Điều đó có nghĩa là trong khi anh đang ái ân với Kay, ăn tối, thưởng thức vở kịch, thì cha anh đang cơn hấp hối. Michael thấy phát bệnh bởi mặc cảm tội lỗi.

Kay nói, “Bây giờ chúng ta sang bệnh viện nhé?”

Michael lắc đầu. “Để anh gọi về nhà trước. Những tên gây ra vụ này thật điên rồ và giờ ông già vẫn còn sống thì chúng sẽ tuyệt vọng lắm. Ai biết được chúng sẽ làm gì tiếp theo chứ.”

Cả hai chiếc điện thoại tại ngôi nhà ở Long Beach đều bận và phải mất gần hai mươi phút Michael mới có thể được bắt máy. Anh nghe thấy giọng Sonny nói, "Ừ hử."

“Sonny, em đây,” Michael nói.

Anh có thể nghe thấy sự nhẹ nhõm trong giọng nói của Sonny. “Chúa tao, nhóc, mày làm bọn anh lo lắng đấy. Mày đang chỗ quái nào thế? Anh đã cử người đến cái thị trấn quê mùa của mày để xem chuyện gì đã xảy ra.”
"Ông già thế nào rồi?" Michael hỏi. “Ông ấy bị tệ cỡ nào?”

“Rất là tệ,” Sonny nói. “Bọn nó bắn ông cụ năm phát. Nhưng ổng cứng đấy.” Giọng của Sonny đầy tự hào.
“Mấy tay bác sĩ nói ổng sẽ vượt qua được. Nghe này, nhóc, anh đang bận, anh không thể nói chuyện, mày đang ở đâu?”

“Ở New York,” Michael nói. “Tom không nói anh là em sẽ xuống thăm à?”

Giọng của Sonny trầm xuống một chút. “Bọn nó đã bắt cóc Tom. Đó là lý do tại sao anh lo cho mày. Vợ ảnh đang đây. Cổ không biết và cảnh sát cũng vậy. Anh không muốn họ biết. Mấy thằng khốn làm trò này phải điên lắm. Anh muốn mày lập tức rời khỏi đây và giữ lấy mồm miệng. Mẹ nghe rõ chứ?"
“Rõ,” Mike nói, “Anh có biết ai đã làm điều đó không?”

“Chắc chắn rồi,” Sonny nói. “Và ngay khi Luca Brasi bước qua cửa, bọn nó sẽ trở thành đống bị thịt. Ta vẫn nắm hết mấy sợi cương."

"Em sẽ ra ngoài sau một giờ nữa", Mike nói. “Đi taxi.” Anh cúp máy. Các ấn phẩm đã xuất hiện trên đường phố trong hơn ba giờ. Đã phải có thông báo tin tức trên sóng vô tuyến. Gần như không thể có chuyện Luca chưa nghe được tin này. Michael trầm ngâm đặt nghi vấn. Luca Brasi đâu rồi? Đó cũng chính là câu mà Hagen đang tự hỏi mình vào khoảnh khắc đó. Đó cũng chính là thắc mắc đã khiến cho Sonny Corleone bồn chồn ở Long Beach.

* * *

Vào lúc năm giờ kém mười lăm chiều hôm đó, Ngài Corleone đã kiểm tra xong xuôi các giấy tờ mà người quản lý văn phòng của công ty dầu ô-liu đã chuẩn bị cho ông. Ông khoác áo vào và cốc vào đầu con trai Freddie để khiến anh bỏ việc chúi mũi vào tờ báo buổi chiều. "Bảo Gatto đi lấy xe từ bãi," ông nói. “Ta chuẩn bị về nhà trong vài phút nữa.”

Freddie càu nhàu. “Con sẽ tự đi lấy. Paulie mới gọi điện báo ốm sáng nay. Lại trúng gió ấy mà."
Ngài Corleone có vẻ trầm tư một lúc. "Đấy là lần thứ ba trong tháng. Ta nghĩ có lẽ sẽ tốt hơn hết con liệu tìm một người khỏe mạnh hơn cho công việc này. Nói Tom đi."

Fred phản đối. “Paulie là một thằng nhóc ngoan ngoãn. Nếu nó nói nó bị bệnh thì là nó bệnh thiệt. Con không ngại đi lấy xe." Anh rời văn phòng. Ngài Corleone nhìn ra ngoài cửa sổ khi con trai mình băng qua Đại lộ số Chín đến bãi đậu xe. Ông dừng lại để điện cho văn phòng của Hagen nhưng không có hồi đáp nào. Ông gọi về nhà ở Long Beach nhưng một lần nữa không ai bắt máy. Cảm thấy khó chịu, ông nhìn ra cửa sổ. Xe đang đậu sát lề đường trước tòa nhà của ông. Freddie đang dựa vào tấm chắn bùn, khoanh tay, quan sát đám đông người mua sắm dịp lễ. Ngài Corleone mặc áo khoác vào. Người quản lý văn phòng giúp ông mặc nốt chiếc măng tô của mình. Ngài Corleone làu bàu lời cảm ơn rồi đi ra khỏi cửa và bắt đầu đi xuống hai lần chiếu nghỉ.

Ngoài phố, ánh sáng đầu đông đang yếu dần. Freddie thoải mái tựa vào tấm chắn bùn của chiếc Buick nặng nề. Khi nhìn thấy cha mình ra khỏi tòa nhà Freddie liền đi vòng ra giữa đường đến phía ghế tài xế và bước vào. Ngài Corleone đang chuẩn bị bước vào xe bên phía vỉa hè thì ông ngần ngừ và rồi quay trở lại quầy bán trái cây dài mở gần góc phố. Đây là thói quen gần đây của ông, ông mê những loại trái cây lớn trái vụ, đào vàng và cam, bóng bẩy trong mấy cái hộp màu xanh lá cây của chúng.

Người chủ chạy vụt đến để phục vụ ông. Ngài Corleone không động tay vào chỗ trái cây. Ông chỉ tay. Người chủ quầy đã phản đối quyết định của ông đúng một lần, để chỉ cho ông thấy rằng một trong những quả được lựa có mặt dưới bị thối. Ngài Corleone ôm túi giấy bằng tay trái và đưa cho người chủ một tờ năm đô-la. Ông nhận tiền lẻ của mình và, đang lúc quay lại nơi chiếc xe chờ sẵn, hai gã đàn ông bước ra từ góc phố. Ngài Corleone lập tức biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Hai gã đàn ông mặc áo măng tô đen cùng mũ đen kéo thấp để tránh bị nhận dạng bởi các nhân chứng. Chúng đã không lường trước được phản ứng phòng vệ của Ngài Corleone. Ông buông rơi túi trái cây và phóng mình về phía chiếc xe đang đậu với sự nhanh nhẹn đáng kinh ngạc đối với một người đàn ông cao lớn. Đồng thời ông hét lên, “Fredo, Fredo." Chỉ sau đó, hai gã kia mới rút súng và bắn.

Viên đạn đầu tiên trúng vào lưng Ngài Corleone. Ông cảm thấy lực đạn như búa giã nhưng nhờ tác động của nó cơ thể ông nhào về phía chiếc xe. Hai viên đạn tiếp theo bắn trúng mông và khiến ông đổ gục giữa đường. Trong khi đó, hai tay súng cẩn thận không giẫm trượt chân vào đống quả lăn lóc, bắt đầu dí theo để kết liễu ông. Vào khoảnh khắc đó, có lẽ không quá năm giây sau khi Ông Ngài gọi con trai mình, Frederico Corleone xuất hiện từ trong xe, lom lom nhìn qua nó. Các tay súng đã bắn thêm hai phát vội vào Ông Ngài đang nằm nơi mương xả của con đường. Một phát trúng vào phần thịt cánh tay ông và phát thứ hai trúng vào bắp chân phải. Dù những vết thương kiểu này ít nghiêm trọng nhất nhưng chúng lại đổ máu lênh láng, tạo thành những vũng máu nhỏ bên cạnh cơ thể ông. Nhưng lúc này Ngài Corleone đã bất tỉnh.

Freddie đã nghe thấy cha mình hét lên, gọi anh bằng tên thời thơ ấu của mình, và rồi anh đã nghe thấy hai tiếng nổ lớn đầu tiên. Khi ra khỏi xe, anh đã bị sốc, anh thậm chí còn không rút súng ra. Hai gã sát thủ có thể dễ dàng bắn hạ anh. Nhưng chúng cũng kinh động. Chúng chắc phải biết người con trai đã được vũ trang, và bên cạnh đó quá nhiều thời gian đã trôi qua. Chúng biến mất nơi góc phố, để lại Freddie một mình trên đường với cơ thể đang chảy máu của cha mình. Rất nhiều người chen chúc trên đại lộ đã lao mình vào các ô cửa hoặc trên mặt đất, những người khác tụ lại thành các nhóm nhỏ.

Freddie vẫn chưa rút vũ khí của mình ra. Anh có vẻ đã đờ cả người. Anh nhìn chằm chằm vào cơ thể của cha mình đang nằm sấp mặt xuống mặt đường trải hắc ín, giờ đây đang ngập trong thứ đối với anh là một hồ máu đen kịt. Freddie rơi vào cơn sốc nặng. Mọi người lại quay cuồng chạy ra ngoài và ai đó, nhìn thấy anh bắt đầu phủ phục, dìu anh đến lề đường bằng đá và cho anh ngồi xuống trên đó. Một đám đông tụm lại xung quanh cơ thể của Ngài Corleone, vòng người vỡ ra khi chiếc xe cảnh sát đầu tiên hụ còi mở thông lối xuyên qua họ. Ngay phía sau cảnh sát là chiếc xe của đài phát thanh Tin Tức Hàng Ngày và thậm chí trước khi nó dừng lại, một nhiếp ảnh gia đã nhảy ra để chụp cảnh Ngài Corleone đang đổ máu. Một chốc sau, một chiếc xe cứu thương đến. Tay nhiếp ảnh gia chuyển sự chú ý của mình sang Freddie Corleone, người hiện đang công nhiên khóc lóc, và đây là một cảnh tượng tức cười một cách lạ lùng, vì khuôn mặt đậm nét Cupid, cứng cỏi, mũi to cộ và khuôn miệng dày lấm lem nước mũi. Các điều tra viên đang chia ra len qua đám đông và nhiều xe cảnh sát đang đến. Một điều tra viên quỳ xuống bên cạnh Freddie, tra vấn anh, nhưng Freddie chìm quá sâu vào cú sốc để mà trả lời. Tay điều tra viên thò tay vào trong áo khoác của Freddie và cầm ví lên. Y nhìn chỗ giấy tờ tùy thân bên trong và huýt sáo gọi đồng sự của mình. Chỉ trong vài giây Freddie đã bị một nhóm người mặc thường phục đưa đi bứt khỏi đám đông. Tay điều tra viên đầu tiên tìm thấy khẩu súng của Freddie nơi bao da treo vai và lấy nó đi. Rồi họ nhấc Freddie khỏi mặt đất và nhồi anh vào một chiếc xe không được định danh. Khi chiếc xe đó lượn đi, bám sau nó là con xe của đài Tin Tức Hàng Ngày. Tay nhiếp ảnh gia vẫn đang chộp ảnh mọi người và mọi thứ.

* * *

Trong nửa giờ sau vụ nổ súng ám hại cha anh, Sonny Corleone đã nhận được năm cuộc gọi điện thoại liên tiếp. Đầu tiên là từ Điều Tra Viên John Phillips, người đang trong biên chế gia đình và đã ở trong con xe dẫn đoàn của những cảnh sát mặc thường phục tại hiện trường vụ nổ súng. Điều đầu tiên y nói với Sonny qua điện thoại là, "Anh có nhận ra giọng nói của tôi không?"

“Ừ hử,” Sonny nói. Anh vừa mới dậy, bị réo tới nghe điện bởi vợ mình.

Phillips nói một cách nhanh chóng mà không cần mào đầu, "Đám nào đó đã bắn cha anh bên ngoài khu vực của ông ấy. Mười lăm phút trước. Ông ấy còn sống nhưng thương tích nặng nề. Họ đã đưa ông đến Bệnh viện Pháp. Họ đã đưa em trai Freddie của anh xuống địa phận Chelsea. Tốt hơn là anh nên đưa cậu ta đi bác sĩ khi họ thả y đi. Tôi sẽ đến bệnh viện ngay bây giờ để giúp thẩm vấn ông già anh, nếu ông ấy có thể nói chuyện. Tôi sẽ liên tục cập nhật cho anh."

Phía bên kia bàn, vợ của Sonny, Sandra nhận thấy rằng khuôn mặt của chồng mình đã đỏ bừng lên vì máu nóng. Đôi mắt anh dại đi. Chị thì thầm, “Có chuyện gì vậy?” Anh vẫy tay với chị một cách thiếu kiên nhẫn ra hiệu im lặng, xoay người lại để lưng mình hướng về phía chị và nói vào điện thoại, “Anh có chắc là ông già còn sống không?”

“Vâng, tôi chắc chắn,” điều tra viên nói. "Đổ rất nhiều máu nhưng tôi nghĩ có lẽ tình trạng ông không tệ như vẻ ngoài."

"Cảm ơn," Sonny nói. "Sáng mai đúng tám giờ hãy về nhà. Anh có một khoản bự
đang chờ."

Sonny quàng lấy điện thoại. Anh gượng ép cho bản thân ngồi yên. Anh biết rằng điểm yếu lớn nhất của mình là tính nóng giận và đây là lúc cơn thịnh nộ có thể gây sai lầm chết người. Điều đầu tiên cần làm là cho gọi Tom Hagen. Nhưng trước khi anh có thể nhấc điện thoại lên, nó reo. Cuộc gọi là từ phía nhà cái được Gia Đình cấp phép hoạt động tại địa phận khu văn phòng của Ông Ngài. Nhà cái gọi điện để báo rằng Ông Ngài đã bị sát hại, bị bắn chết trên phố. Sau một vài câu hỏi để đảm bảo rằng người cung cấp thông tin cho nhà cái đã không ở gần thi thể, Sonny bác bỏ thông tin đó vì nó không đúng. Tình báo của Phillips sẽ chính xác hơn. Điện thoại reo gần như lập tức thêm lần ba. Đó là từ một phóng viên của tờ Tin Tức Hàng Ngày. Ngay khi hắn ta báo danh, Sonny Corleone liền dập máy.

Anh quay số nhà Hagen và hỏi vợ cậu ta, “Tom đã về nhà chưa?" Cô ấy nói, "Chưa," rằng anh ấy sẽ không về trong hai mươi phút nữa nhưng cô tin là anh sẽ có nhà để dùng bữa khuya. “Bảo nó gọi cho tôi,” Sonny nói.
Anh cố gắng nghĩ cách thu xếp mọi thứ. Anh cố gắng tưởng tượng xem cha sẽ phản ứng như thế nào trong tình thế tương tự. Anh đã biết ngay đây là cuộc tấn công bởi Sollozzo, nhưng Sollozzo sẽ không bao giờ dám xóa sổ một nhà lãnh đạo cấp cao như Ông Ngài trừ khi hắn ta được hỗ trợ bởi những kẻ có quyền lực khác. Điện thoại, đổ chuông lần thứ tư, làm gián đoạn suy nghĩ của anh. Giọng nói ở đầu dây bên kia rất nhẹ nhàng, rất lịch thiệp. "Santino Corleone?" nó thăm dò.

“Ừ hử,” Sonny nói.

“Bọn tôi đang nắm Tom Hagen,” giọng đó nói. “Trong khoảng ba giờ nữa cậu ta sẽ được thả kèm đề xuất của chúng tôi. Đừng hành động khinh suất cho đến khi anh nghe được những gì cậu ta cần phải nói. Anh chỉ có thể gây ra nhiều rắc rối thôi. Chuyện gì xong cũng xong rồi. Bây giờ mọi người đều phải thật nhạy bén. Đừng có đánh mất cái cơn bình tĩnh nổi tiếng đó của anh.” Giọng nói có chút chế giễu. Sonny không thể đoan chắc, nhưng nó nghe như Sollozzo. Anh hạ giọng mình xuống tông lặng, trầm. “Tôi sẽ đợi,” anh nói. Anh nghe thấy tiếng tích của máy thu nơi đầu dây bên. Anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay đeo bằng vàng nặng trịch của mình và lưu ý thời gian chính xác của cuộc gọi và tốc kí lên khăn trải bàn.

Anh ngồi nơi bàn bếp, nhăn mày. Vợ anh hỏi, “Sonny, chuyện gì vậy?" Anh nói với chị một cách bình tĩnh, "Chúng nó bắn ông già." Khi nhìn thấy cú sốc trên khuôn mặt chị, anh nói một cách khô cứng, "Đừng lo; ổng chưa chết. Và không có chuyện nào khác xảy ra đâu." Anh không nói với chị về Hagen. Và rồi điện thoại reo lần thứ năm.

Đó là Clemenza. Giọng của người đàn ông to béo khò khè qua điện thoại trong tiếng hổn hển nghe như tiếng làu bàu. “Cậu có nghe tin về cha chưa?” ông hỏi.

“Ừ hử,” Sonny nói. “Nhưng ông ấy chưa chết." Có một khoảng dừng dài trên điện thoại và rồi giọng Clemenza ngập tràn cảm xúc, "Tạ ơn Chúa, tạ ơn Chúa." sau đó lo lắng, "Cậu chắc chứ? Tôi nhận được tin ông ấy đã chết trên phố."

“Ổng còn sống,” Sonny nói. Anh chăm chú lắng nghe từng ngữ điệu trong giọng nói của Clemenza. Cảm xúc có vẻ chân thật nhưng đó là một phần trong ngón nghề của người đàn ông béo vốn cần phải là một diễn viên giỏi.

“Cậu sẽ phải cầm trịch, Sonny,” Clemenza nói “Cậu muốn tôi làm gì? “Hãy đến nhà cha tôi, ”Sonny nói. "Mang theo Paulie Gatto."

"Chỉ vậy thôi sao?" Clemenza hỏi. "Cậu không muốn tôi cho người đến bệnh viện và nhà của cậu sao?"
“Không, tôi chỉ muốn ông và Paulie Gatto,” Sonny nói. Rồi một quãng ngừng dài. Clemenza đang nhận được thông điệp. Để khiến nó tự nhiên hơn một chút, Sonny hỏi, "Dù sao thì thằng ôn Paulie đâu rồi?" Nó đang làm cái quái gì thế?"

Không còn tiếng khò khè ở đầu dây bên kia nữa. Giọng nói của Clemenza có vẻ thận trọng. “Paulie bị ốm, cậu ta bị cảm nên phải ở nhà. Cậu ta hơi bịnh suốt mùa đông này.”

Sonny ngay lập tức cảnh giác. “Nó đã nghỉ ở nhà bao nhiêu lần trong vài tháng qua?”

“Có lẽ là ba hoặc bốn lần,” Clemenza nói. “Tôi luôn hỏi Freddie xem liệu cậu có muốn tìm một tay khác không nhưng cậu ấy nói không. Chẳng việc gì cả, mười năm qua mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, cậu biết đấy.”

“Ừ hử,” Sonny nói. “Tôi sẽ gặp ông ở nhà cha tôi. Hãy chắc chắn mang theo thằng Paulie. Hãy đón nó trên đường đến. Tôi không quan tâm nó bệnh cỡ nào. Ông rõ chưa?" Anh dập mạnh điện thoại xuống mà không đợi câu trả lời.

Vợ anh đang khóc thầm. Anh nhìn chị chằm chằm một lúc, rồi nói bằng giọng khào khào, "Bất kỳ người nào của chúng ta gọi, bảo họ gọi tôi nơi nhà cha tôi qua chiếc điện thoại đặc biệt của ông ấy. Bất cứ ai khác gọi, em đều không biết chi cả. Nếu vợ Tom gọi, hãy nói với con nhỏ rằng Tom sẽ không về nhà một thời gian, y đi công tác.

Anh ấy ngẫm nghĩ một lúc. “Vài người của ta sẽ đến ngụ lại đây.” Anh nhìn thấy ánh nhìn
kinh sợ của chị và nói một cách thiếu kiên nhẫn, "Em không cần phải sợ, tôi chỉ muốn họ ở đây. Hãy làm bất cứ điều gì họ bảo em làm. Nếu em muốn nói chuyện với tôi, hãy điện cho tôi qua số điện thoại đặc biệt của ông Cụ nhưng đừng làm chuyện đó trừ khi có chuyện thực sự quan trọng. Và đừng lo lắng.” Anh đi ra khỏi nhà.

Trời đã sập tối và gió tháng Chạp thổi mạnh khắp khu biệt phủ. Sonny không hề sợ hãi khi bước ra ngoài vào ban đêm. Cả tám ngôi nhà đều thuộc sở hữu của Ngài Corleone. Nơi cửa ngõ biệt phủ là hai ngôi nhà hai bên được thuê bởi những người hầu cận của gia đình cùng mái ấm riêng của họ và những người thuê mướn chính, là đám đàn ông độc thân sống trong các căn hộ ở tầng hầm. Trong sáu ngôi nhà còn lại đã tạo nên nửa sau của vòng tròn; một là nơi cư ngụ của Tom Hagen cùng gia đình riêng của anh, và ngôi nhà nhỏ nhất và ít phô trương nhất là nơi ở của chính Ông Ngài. Ba ngôi nhà còn lại được cho mướn miễn phí cho những người bạn đã nghỉ hưu của Ông Ngài với sự đồng thuận rằng họ sẽ trả lại nhà bất cứ khi nào ông yêu cầu. Cái khu biệt phủ trông có vẻ vô hại này là một pháo đài bất khả xâm phạm.

Cả tám ngôi nhà đều được trang bị đèn pha chiếu sáng cùng khắp khuôn viên xung quanh và khiến cho khu biệt phủ là bất khả xâm nhập. Sonny đi qua đường đến nhà cha mình và dùng chìa khóa riêng để mở cửa vào nhà. Anh hét lên, “Mẹ ơi, mẹ đâu rồi?” và mẹ anh bước ra từ khu bếp. Đằng sau bà dậy lên mùi ớt rán. Trước khi bà kịp nói bất cứ điều gì, Sonny đã nắm lấy cánh tay và kéo bà ngồi xuống. “Con vừa nhận được một cuộc gọi,” anh nói. “Giờ đừng lo lắng. Ông Cụ đang ở bệnh viện, ổng bị thương. Hãy thay quần áo và chuẩn bị sẵn sàng để xuống đó. Con sẽ điều xe và tài xế cho mẹ trong chốc lát thôi. Mẹ nghe rõ chứ?"

Mẹ nhìn anh chằm chằm một lúc rồi hỏi bằng tiếng Ý: "Chúng đã bắn ổng phải không?"

Sonny gật đầu. Mẹ anh cúi đầu trong thoáng chốc. Sau đó bà trở lại bếp. Sonny theo sau bà. Anh nhìn bà tắt bếp ga dưới chảo đầy ớt rồi đi ra ngoài và lên phòng ngủ. Anh lấy ớt ra khỏi chảo và bánh mì từ giỏ trên bàn rồi làm một chiếc bánh kẹp mềm oặt với dầu ô liu nóng chảy rỏ giọt từ những ngón tay. Anh bước vào căn phòng rộng lớn ở góc vốn là phòng làm việc của cha mình và lấy chiếc điện thoại đặc biệt từ một chiếc hộp khóa kín trong tủ. Chiếc điện thoại này đã được cài đặt đặc dụng và được đăng kí dưới tên và địa chỉ giả. Người đầu tiên anh gọi là Luca Brasi. Không một câu trả lời. Sau đó anh gọi cho vị caporegime (đầu lĩnh) trấn giữ cái đai an toàn hiện đang ở Brooklyn, một người đàn ông với lòng trung thành không cần bàn cãi dành cho Ông Ngài. Người đàn ông này tên là Tessio. Sonny nói với ông ta những gì đã xảy ra và những gì anh muốn. Tessio cần phải tuyển mộ năm mươi người đàn ông tuyệt đối khả tín. Ông cần cử bảo vệ đến bệnh viện, phái người rời khỏi khu Long Beach đến làm việc ở đây. Tessio hỏi, “Chúng cũng bắt được Clemenza à?" Sonny nói, "Tôi không muốn dụng người của Clemenza ngay lúc này." Tessio hiểu ý ngay lập tức, có một khoảng dừng, và rồi ông nói, "Xin lỗi, Sonny, tôi nói điều này như là cha cậu sẽ nói. Đừng hành động quá nhanh. Tôi không thể tin được Clemenza sẽ có lúc phản bội chúng ta.”

"Cảm ơn," Sonny nói. "Tôi không nghĩ vậy nhưng tôi buộc phải cẩn thận. Phải chứ?” “Phải,” Tessio nói.

“Một chuyện nữa,” Sonny nói. “Thằng nhóc Mike em tôi đi học cao đẳng ở Hanover, New Hampshire. Hãy nhờ ai đó ta biết ở Boston lên trển và đưa nó xuống đây về ngay nhà cho đến khi chuyện chấn động này kết thúc. Tôi sẽ gọi cho nó để nó biết mà đợi họ đến. Một lần nữa tôi chỉ đánh cược với mấy tỷ lệ phần trăm, chỉ để đảm bảo."

“Được,” Tessio nói, “Tôi sẽ đến nhà cha cậu ngay khi tôi xoay sở mọi thứ. Được chứ? Cậu biết đám đàn em của tôi, mà nhỉ?"

“Ừ hử,” Sonny nói. Anh cúp máy. Anh đi về phía một chiếc két âm tường nhỏ và mở khóa. Từ đó anh lấy một cuốn danh bạ được bọc bằng chất da xanh lam. Anh mở nó ra ngay nhãn chữ T đến khi tìm thấy danh mục mà anh đang tìm kiếm. Nó viết rằng, "Ray Farrell $ 5,000 Đêm Giáng Sinh." Tiếp theo là một số điện thoại. Sonny quay số và nói, “Farrell?" Người đàn ông ở đầu bên kia trả lời, "Vâng." Sonny nói, "Đây là Santino Corleone. Tôi muốn anh giúp tôi một việc và tôi muốn anh làm điều đó ngay lập tức. Tôi muốn anh kiểm tra hai số điện thoại và cung cấp cho tôi tất cả các cuộc gọi họ nhận được và tất cả các cuộc gọi họ đã thực hiện trong ba tháng qua." Anh nói cho Farrell số của Paulie Gatto và Clemenza. Rồi anh nói, “Việc này rất quan trọng. Hoàn thành nó cho tôi trước nửa đêm và anh sẽ có thêm một Giáng sinh rất vui vẻ."

Trước khi ổn định lại để suy ngẫm về mọi thứ anh đã gọi vào số của Luca Brasi thêm một cuộc. Một lần nữa không có câu trả lời. Điều này khiến anh lo lắng nhưng anh đã gạt nó ra khỏi tâm trí. Luca sẽ đến ngôi nhà này ngay khi nghe tin. Sonny ngả lưng vào chiếc ghế xoay. Trong một giờ nữa ngôi nhà sẽ tràn ngập những người trong Gia Đình và anh sẽ phải nói với họ tất cả những việc cần làm, và bây giờ cuối cùng anh cũng có thời gian để nghĩ rằng bản thân nhận ra được tình hình nghiêm trọng như thế nào. Đó là thách thức đầu tiên đối với Nhà Corleone và quyền lực của họ trong vòng mười năm nay. Không nghi ngờ gì nữa, Sollozzo là kẻ đứng sau vụ này, nhưng ông ta sẽ không bao giờ dám thực hiện một cú trời giáng như vậy nếu không có sự ủng hộ từ ít nhất một trong năm gia tộc lớn ở New York. Và sự ủng hộ đó hẳn phải đến từ gia tộc Tattaglia. Điều đó đồng nghĩa đây là một cuộc chiến tranh toàn diện hoặc một hiệp ước ngay tức thì về các điều khoản Sollozzo đặt ra. Sonny mỉm cười buồn bã. Thằng Thổ xảo quyệt đã lập kế hoạch tốt nhưng hắn đã không may mắn. Ông già vẫn còn sống và giờ chiến tranh nổ ra. Với Luca Brasi và nguồn lực của Nhà Corleone, chỉ có thể có một kết cuộc. Nhưng một lần nữa là nỗi lo lắng dai dẳng. Luca Brasi đâu rồi?

Chương II
bottom of page