Ngọc Ảnh Viện
Chương IV
Khi Michael Corleone có mặt tại nhà của cha mình ở Long Beach, anh nhận thấy lối ra vào hẹp của khu biệt phủ bị chặn bởi một chuỗi xích. Khu biệt phủ sáng rực bởi ánh đèn pha của cả tám ngôi nhà, họa lên hình dáng của ít nhất mười chiếc xe đậu dọc theo lối đi xi măng uốn cong.
Hai người đàn ông mà anh không biết đang dựa vào sợi xích. Một trong số họ hỏi bằng giọng Brooklyn, "Cậu là ai?"
Anh bảo với họ. Một người đàn ông khác bước ra từ ngôi nhà gần nhất và nhìn chằm chằm vào mặt anh. Đó là con của Ông Ngài," y nói. “Tôi sẽ đưa cậu ta vào trong." Mike đi theo người này đến nhà của cha mình, nơi hai người đàn ông trấn cửa cho phép anh và người hộ tống của mình đi vào bên trong.
Ngôi nhà dường như đầy những người mà anh không quen biết, cho đến khi anh đi vào phòng khách. Ở đó, Michael thấy vợ của Tom Hagen, Theresa, đang ngồi khiên cưỡng trên ghế bành, hút thuốc lá. Trên bàn cà phê trước mặt cô là một ly rượu whisky. Ở phía bên kia ghế bành là Clemenza đồ sộ. Khuôn mặt của vị caporegime bình thản, nhưng ông ta đang đổ mồ hôi và điếu xì gà trong tay ông ánh lên màu đen bóng mượt hòa cùng nước bọt.
Clemenza đến bắt tay anh một cách an ủi, lẩm bẩm, "Mẹ cậu đang ở bệnh viện với bố cậu, ông ấy sẽ ổn thôi." Paulie Gatto đứng dậy để bắt tay. Michael nhìn y một cách kì lạ. Anh biết Paulie là vệ sĩ của cha mình nhưng không biế rằng Paulie đã nghỉ ốm ở nhà vào ngày hôm đó. Nhưng anh cảm nhận được sự căng thẳng trên khuôn mặt gầy gò tối sầm đó. Anh biết Gatto nổi danh là một người đàn ông đầy triển vọng, một kẻ rất nhanh nhẹn và biết cách hoàn thành những công việc tinh vi mà không gặp phiền phức gì, thế nhưng hôm nay anh ta đã không hoàn thành nhiệm vụ của mình Anh để ý thấy có một số người đàn ông khác nơi góc phòng nhưng anh không nhận ra họ. Họ không phải là người của Clemenza. Michael đã tổng hợp những sự kiện này lại và hiểu ra. Clemenza và Gatto bị tình nghi. Nghĩ rằng Paulie đã có mặt tại hiện trường, anh hỏi gã trai trẻ có khuôn mặt chồn sương: “Freddie thế nào rồi? Ảnh ổn chứ?"
"Bác sĩ đã tiêm cho cậu ấy một mũi". Clemenza nói. "Cậu ấy đang ngủ."
Michael đến bên vợ Hagen và cúi xuống hôn má chị. Họ đã luôn có thiện cảm với nhau. Anh thì thầm, “Đừng lo, Tom sẽ ổn thôi. Chị đã nói chuyện với Sonny chưa?"
Theresa níu lấy anh một lúc và lắc đầu. Chị ấy là một người phụ nữ thanh tú, rất xinh đẹp, mang nét Mỹ nhiều hơn nét Ý, và đang rất sợ hãi. Anh nắm tay chị và kéo chị ra khỏi chiếc ghế bành. Rồi anh dẫn chị vào phòng làm việc ở góc phòng của cha.
Sonny đang nằm dài trên chiếc ghế phía sau bàn làm việc cầm tập giấy màu vàng trong tay này và cầm bút chì trong tay kia. Người đàn ông duy nhất cùng ở trong phòng với anh ấy là caporegime Tessio, người mà Michael biết và ngay lập tức nhận ra rằng những người đàn ông đó hẳn là người của ông ta đang ở trong nhà và thành lập đội cận vệ mới cho cung điện. Ông ta cũng cầm trên tay một cây bút chì và một tờ giấy.
Khi Sonny nhìn thấy họ anh bước ra khỏi bàn làm việc và ôm lấy vợ Hagen trong vòng tay. “Đừng lo lắng, Theresa,” anh nói. “Tom vẫn ổn. Chúng chỉ muốn đưa ra lời đề nghị với cậu ấy, chúng nói rằng chúng sẽ thả cậu đi. Cậu ấy không thuộc mấy đầu mối điều hành, cậu ấy chỉ là luật sư của chúng ta thôi. Không có lý do gì để ai đó làm hại cậu ấy cả.”
Anh thả Theresa ra và rồi trước sự ngạc nhiên của Michael, anh cũng nhận được một cái ôm và một nụ hôn lên má. Anh đẩy Sonny ra và cười toe toét, "Sau khi em dần quen với việc anh tẩn em ra trò thì giờ em phải chịu đựng vụ này sao?" Họ quả thường xuyên đấu nhau khi còn nhỏ.
Sonny nhún vai. “Nghe này, nhóc, anh đã rất lo lắng khi không thể liên lạc được với mày ở cái thị trấn nhà quê đó. Chẳng phải vì anh có tí chút lo lắng trong trường hợp chúng hạ thủ mày, mà là vì anh không thích cái ý tưởng phải mang tin tức đến cho bà già. Anh phải nói với bả về ông Cụ."
"Bà ấy đã đón nhận nó ra sao?” Michael hỏi.
“Tốt,” Sonny nói. “Bà đã trải qua việc đó trước đây. Anh cũng vậy. Mày còn quá nhỏ để biết chuyện đó và sau đó mọi thứ trở nên khá ổn thỏa khi mày lớn lên." Anh dừng lại và sau đó nói, "Bà ấy đang ở bệnh viện với ông già. Ông ấy sẽ vượt qua thôi."
“Còn việc chúng ta xuống đó thăm thì sao?” Michael hỏi.
Sonny lắc đầu và nói khô khan, “Anh không thể rời khỏi ngôi nhà này cho đến khi mọi chuyện kết thúc.” Điện thoại reo lên. Sonny nhấc nó lên và chăm chú lắng nghe. Trong khi anh trai nghe điện, Michael dạo qua đến bên chiếc bàn và nhìn xuống tấm miếng giấy màu vàng mà Sonny vẫn đang chú trên đó. Có một danh sách bảy cái tên. Ba cái đầu tiên là Sollozzo, Phillip Tattaglia và John Tattaglia. Một cơn chấn động mạnh giáng lên Michael khi anh nhận ra mình đã xen ngang khi Sonny và Tessio đang lên một danh sách những kẻ phải bị giết.
Khi Sonny gác máy, anh nói với Theresa Hagen và Michael, "Hai người có thể đợi ở ngoài được không? Anh có vài việc với Tessio cần phải hoàn thành."
Vợ Hagen nói, “Phải đấy là cuộc gọi về Tom không?“ Cô ấy nói điều đó như muốn gây gổ đến nơi nhưng cô ấy đang khóc vì sợ hãi. Sonny choàng tay qua người cô và dẫn cô đến cửa. "Anh thề là cậu ấy sẽ ổn thôi," anh nói. "Đợi ở phòng khách nhé. Anh sẽ ra ngay khi nghe thấy gì đó." Anh đóng cửa lại sau lưng cô. Michael đã ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành lớn bằng da. Sonny trao cho anh một ánh nhìn sắc lẹm rồi đi đến ngồi xuống phía sau bàn làm việc.
“Mày cứ ở quanh anh, Mike,” anh nói, “mày sẽ phải nghe thấy những điều bản thân không muốn nghe.” Michael châm một điếu thuốc. "Em có thể giúp," anh nói.
“Không, mày không thể,” Sonny nói. "Ông già sẽ đau đớn vô cùng nếu anh để mày dính vào chuyện này."
Michael đứng dậy và hét lên. “Đồ khốn to mồm, ông ấy là cha em. Em không được phép giúp ông ấy ư? Em có thể giúp. Em không nhất thiết phải ra ngoài và giết người nhưng em có thể giúp. Đừng có đối xử với em như một đứa nhóc nữa. Tôi đã tham gia chiến trường. Em từng bắn, nhớ chứ? Em giết vài thằng Nhật. Anh nghĩ em sẽ làm cái quái gì khi anh đánh ngã ai đó? Bất tỉnh hả?"
Sonny cười toe toét với anh. "Sớm thôi mày sẽ muốn anh thủ thế tay đấm.(bản gốc: "put up someone duke" - ND). Được, quẩn quanh đây, mày có thể đảm nhiệm mấy cuộc điện." Anh quay sang Tessio. "Với cuốc vừa rồi tôi vừa kịp nhận được tình báo ta cần.” Anh quay sang Michael. “Thằng nào đó đã bán đứng ông già. Đó có thể là Clemenza, có thể là Paulie Gatto, cái thằng đã bị ốm rất vừa vặn đúng ngày hôm nay. Giờ anh đã biết đáp án rồi, hãy xem mày thông minh cỡ nào, Mike, mày là chàng sinh viên cao đẳng. Ai đã bán mình cho Sollozzo?"
Michael ngồi xuống trở lại và ngả lưng vào chiếc ghế bành bằng da. Anh ngẫm lại mọi thứ thật cẩn thận. Clemenza là một caporegime trong cấu trúc quyền lực của Gia Đình Corleone. Ông Ngài Corleone đã biến ông ta thành một triệu phú và họ đã là những người bạn thân thiết trong hơn hai mươi năm. Ông nắm một trong những vị trí quyền lực nhất trong tổ chức. Clemenza có thể nhận được gì khi phản bội Ông Ngài của mình? Nhiều tiền hơn? Ông đã đủ giàu nhưng dù sao con người thì luôn tham lam. Nhiều quyền lực hơn? Trả thù cho mấy cái sự xúc phạm hay coi thường huyễn hoặc nào đó? Rằng Hagen đã được phong làm Consigliere? Hoặc có lẽ là lòng đoan chắc của một doanh nhân rằng Sollozzo sẽ giành chiến thắng? Không, Clemenza không thể là kẻ phản bội, và rồi Michael buồn rầu nghĩ rằng việc đó là bất khả thi thực ra chỉ vì bản thân anh không muốn Clemenza chết. Người đàn ông to béo luôn mang cho anh những món quà khi anh lớn lên, đôi khi đưa anh đi chơi khi Ông Ngài quá bận rộn. Anh không thể tin rằng Clemenza đã phạm vào tội phản bội.
Nhưng, mặt khác, Sollozzo sẽ muốn có Clemenza trong túi mình nhiều hơn bất kỳ người nào khác trong Nhà Corleone.
Michael nghĩ về Paulie Gatto. Paulie hiện vẫn chưa trở nên giàu có. Y đã được cân nhắc đến, sự thăng tiến của y trong tổ chức là chắc chắn nhưng y sẽ phải chờ đến thời điểm của mình như mọi người khác. Y cũng sẽ có những giấc mơ quyền lực hoang dại hơn, như những người trẻ tuổi luôn có. Đó phải là Paulie. Và rồi Michael nhớ lại rằng vào năm lớp sáu, anh và Paulie đã học cùng lớp ở trường và anh cũng không muốn đó là Paulie.
Michael lắc đầu. "Không ai trong số họ," anh nói. Nhưng anh nói điều đó chỉ vì Sonny đã nói rằng anh ấy có câu trả lời. Nếu đó là một cuộc bầu chọn, anh sẽ chọn Paulie có tội.
Sonny mỉm cười với anh. “Đừng lo lắng,” anh nói. "Clemenza ổn. Là Paulie."
Michael có thể thấy rằng Tessio cảm thấy nhẹ nhõm. Với tư cách là một đồng sự, sự đồng cảm của ông sẽ dành cho Clemenza. Song song đó thì tình hình hiện tại cũng sẽ không quá nghiêm trọng nếu sự phản bội không vươn lên cao đến thế. Tessio cẩn trọng nói, "Vậy thì tôi có thể cho người của mình về nhà vào ngày mai?"
Sonny nói, “Ngày mốt. Tôi không muốn bất cứ ai biết về điều này cho đến lúc đó. Nghe này, tôi muốn nói chuyện riêng với em trai mình về một số việc gia đình. Đợi ở ngoài phòng khách, nhé? Chúng ta có thể hoàn thành danh sách sau. Ông và Ctemenza sẽ cùng nhau thực thi nó.”
“Chắc chắn rồi,” Tessio nói. Ông ra ngoài.
"Sao anh biết chắc chắn đó là Paulie?" Micheal hỏi.
Sonny nói, “Chúng ta có người trong công ty điện thoại và họ đã theo dõi tất cả các cuộc gọi điện thoại của Paulie. Cả của Clemenza. Vào cả ba ngày Paulie bị ốm trong tháng này, hắn đều nhận được một cuộc gọi từ một bốt điện thoại phía bên kia đường đối diện tòa nhà của ông già. Hôm nay cũng vậy. Chúng điện để kiểm tra xem Paulie có rời chỗ đó không hay có ai được cử xuống để thế chỗ hắn. Hay vì lý do nào đó. "Không nghĩa lý gì lắm." Sonny nhún vai. "Tạ ơn Chúa đó là Paulie. Chúng ta rất cần Clemenza."
Michael do dự hỏi, "Sẽ là một cuộc chiến toàn diện sao?"
Ánh mắt Sonny trông rõ bất khuất. "Đó là cách anh mày sẽ chơi ngay khi Tom về lại. Đến khi nào ông già bảo anh làm khác đi."
Michael hỏi, "Vậy sao không đợi đến khi ông già bảo cho anh?"
Sonny nhìn y một cách lạ lùng. "Thế quái nào mà mày giành được đống huy chương chiến đấu đó? Chúng ta
đang nằm dưới họng súng, bây, chúng ta phải chiến. Anh chỉ sợ chúng sẽ không để Tom đi thôi." Michael ngạc nhiên về điều này. "Sao lại không?"
Một lần nữa giọng nói của Sonny tỏ ra kiên nhẫn. "Chúng bắt cóc Tom vì nghĩ rằng ông già đã xong đời và chúng có thể lập một thỏa thuận với anh và Tom sẽ là người điều đình ở giai đoạn trù bị, thảo ra đề xuất. Giờ khi mà ông già còn sống, chúng biết anh không thể lập thỏa thuận được nên Tom chẳng còn hữu ích gì. Chúng có thể thả hoặc khử luôn cậu ấy, tùy thuộc vào cảm xúc của thằng Sollozzo. Nếu chúng khử cậu ấy, đó chỉ là để ta thấy chúng thực sự nghiêm túc, cố gắng hạ bệ chúng ta."
Michael khẽ nói, "Điều gì khiến Sollozzo nghĩ rằng hắn có thể lập một thỏa thuận với anh?"
Sonny đỏ mặt và anh không trả lời trong một lúc. Rồi anh nói, "Bọn anh đã có một cuộc gặp cách đây vài tháng, Sollozzo đến gặp nhà ta với một đề xuất về ma túy. Ông già đã từ chối hắn. Nhưng trong cuộc gặp anh đã hơi mồm mép một chút, anh cho hắn thấy anh muốn thỏa thuận. Đó là điều hoàn toàn sai lầm; nếu điều gì mà ông già đã dập khắc vào tâm anh thì đó là không bao giờ, làm một việc như vậy, để cho người khác biết rằng có sự chia rẽ quan điểm trong Gia Đình. Nên là Sollozzo nhận ra nếu hắn loại bỏ ông già, thì anh sẽ phải theo hắn vụ ma túy. Khi ông già đi rồi, sức mạnh của Gia Đình bị cắt đi ít nhất một nửa. Dù sao anh cũng sẽ chiến đấu cho cả đời mình để giữ gìn toàn bộ cơ nghiệp mà ông già đã gầy dựng nên. Ma túy là mối ngon đang tới, chúng ta nên tham gia nó. Và việc hắn hạ gục ông già thuần túy là việc trên thương trường, không có gì cá nhân cả. Về mặt kinh tế, anh sẽ cùng đi với hắn. Tất nhiên hắn sẽ không bao giờ để anh đến quá gần, hắn sẽ đảm bảo rằng anh sẽ không bao giờ có được một tầm ngắm gọn đẹp vào lưng hắn, chỉ để đề phòng. Nhưng hắn cũng biết rằng một khi anh chấp nhận thỏa thuận, các Gia Đình khác sẽ không bao giờ mặc cho anh bắt đầu một cuộc chiến vài năm sau đó chỉ để trả thù. Ngoài ra, Gia đình Tattaglia đang đứng sau hắn."
"Nếu chúng đã xử được ông già, anh sẽ làm gì?" Michael hỏi.
Sonny nói rất đơn giản, "Sollozzo thành đống thịt thối. Anh không quan tâm phải trả giá thế nào. Anh không quan tâm nếu ta phải chiến đấu với cả năm nhà ở New York. Gia đình Tattaglia sẽ bị xóa sổ. Anh không quan tâm nếu tất cả chúng ta xuống hố cùng nhau."
Michael nhẹ nhàng nói, "Đó không phải là cách ông Cụ sẽ chơi."
Sonny tung ra một cử chỉ dữ dội. "Anh biết anh không phải người như ông. Nhưng anh sẽ nói với mày điều này và ông ấy cũng sẽ nói vậy thôi. Khi việc cần đến những màn thực chiến, anh có thể hành động tốt như bất kỳ ai, tầm gần. Sollozzo biết điều đó và Clemenza và Tessio cũng vậy, anh đã "làm nên tên tuổi" khi mới mười chín, lần cuối cùng Gia Đình có chiến tranh, và anh từng là trợ thủ đắc lực cho ông già. Nên giờ anh chẳng lo gì. Và Gia Đình ta nắm tất cả những quân cờ trong một thỏa thuận như thế này. Anh chỉ
mong ta có thể liên lạc với Luca."
Michael tò mò hỏi, "Luca có rắn mặt cỡ như họ nói không? Ổng mạnh dữ vậy hả?"
Sonny gật đầu. "Ổng thuộc về một đẳng cấp riêng." Anh sẽ gửi ổng đi xử ba tên Tattaglias. Anh sẽ tự mình xử Sollozzo."
Michael cử động một cách khó chịu trên ghế. Anh nhìn anh trai mình. Anh nhớ là Sonny đôi khi tàn bạo một cách khá ngẫu hứng nhưng thực chất rất ấm áp. Một gã tốt. Trông không tự nhiên khi nghe anh ấy nói theo cách này, thật rùng mình khi thấy danh sách những cái tên mà anh đã nguệch ngoạc xuống giấy, những kẻ sẽ bị tử hình, như thể anh ấy là một Hoàng đế La Mã mới đăng cơ vậy. Chàng mừng vì mình không thực sự là một phần của tất cả những chuyện này, rằng giờ cha vẫn còn sống, anh không phải can dự đến việc trả thù. Anh sẽ đỡ đần, trả lời điện thoại, chạy việc vặt và xem điện tín. Sonny và ông già có thể tự lo lấy bản thân, đặc biệt là với Luca ở phía sau họ.
Đúng lúc đó, họ nghe thấy một người phụ nữ hét lên nơi phòng khách. Ôi, Chúa ơi, Michael nghĩ, nghe như là vợ Tom. Anh vội vã lao đến bên cửa và mở nó ra. Mọi người trong phòng khách đều đứng cả. Và bên chiếc ghế bành Tom Hagen đang ôm Theresa thật gần, khuôn mặt anh xấu hổ. Theresa đang khóc và nức nở, và Michael nhận ra rằng tiếng thét mà anh nghe được là tiếng chị gọi tên chồng cùng niềm vui sướng. Khi anh đứng nhìn, Tom Hagen gỡ mình ra khỏi vòng tay của vợ và hạ cô xuống ghế bành. Anh ta mỉm cười với Michael một cách buồn rầu. “Rất mừng khi gặp lại cậu, Mike, thực sự rất mừng.” Anh sải bước vào văn phòng mà không nhìn lại người vợ vẫn đang thổn thức của mình. Anh đã không sống với gia đình Corleone mười năm mà không vì cái gì, Michael nghĩ với một niềm tự hào kỳ lạ. Một phần tính cách của ông già đã ảnh hưởng lên Hagen, như nó ảnh hưởng lên Sonny, và anh nhủ, cùng nỗi ngạc nhiên, thậm chí lên cả bản thân anh nữa.
