Ngọc Ảnh Viện
Chương V
Đã gần bốn giờ sáng khi tất cả bọn họ ngồi trong văn phòng nằm ở góc - Sonny, Michael, Tom Hagen, Clemenza và Tessio. Theresa Hagen đã bị thuyết phục về ở nhà riêng của chị kề đó. Paulie Gatto vẫn đang đợi trong phòng khách, không biết rằng người của Tessio đã được chỉ thị không để cho y rời đi hoặc để y nằm ngoài tầm mắt của họ.
Tom Hagen chuyển tiếp thỏa thuận mà Sollozzo đề nghị. Anh kể rằng sau khi Sollozzo biết được Ông Ngài vẫn còn sống, rõ ràng là hắn có ý định giết Hagen. Hagen cười toe toét. "Nếu tôi có bao giờ phải khẩn nài trước Tòa án Tối cao, tôi sẽ không bao giờ làm được tốt hơn tôi đã làm với thằng Thổ khốn kiếp đó đêm nay. Tôi nói với hắn rằng tôi sẽ thuyết phục Gia Đình thỏa thuận mặc dù Ông Ngài vẫn còn sống. Tôi đã nói với hắn rằng tôi có thể thuyết phục chỉ trỏ anh bằng đầu ngón tay mình, Sonny. Chúng ta đã là bạn bè như thế nào khi còn là mấy thằng nhóc; và đừng cảm thấy bị đả kích, nhưng tôi để hắn nghĩ rằng có lẽ anh không quá hối tiếc về việc nhận được nhiệm vụ của ông già, Chúa tha thứ cho tôi." Anh mỉm cười xin thứ lỗi với Sonny, người đã ra một cử chỉ biểu thị rằng anh ấy hiểu, rằng điều đó không gây hậu quả gì.
Michael, dựa lưng vào ghế bành với chiếc điện thoại bên tay phải, điều nghiên cả hai người anh. Khi Hagen bước vào phòng, Sonny đã vội vã đến ôm lấy anh ấy. Michael nhận ra với một cơn nhói lên của nỗi tị nạnh rằng theo nhiều cách Sonny và Tom Hagen gần gũi nhau hơn chính anh có thể gần gũi với anh trai của mình.
“Hãy bắt tay vào việc thôi,” Sonny nói. “Chúng ta phải lên kế hoạch. Hãy xem danh sách này do tôi và Tessio tạo ra. Tessio, đưa cho Clemenza bản sao của ông.”
"Nếu chúng ta lên kế hoạch," Michael nói, "Freddie nên ở đây."
Sonny nói một cách rầu rĩ, "Freddie chẳng có ích gì cho chúng ta. Bác sĩ nói cậu ấy bị sốc nặng đến mức phải nghỉ ngơi hoàn toàn. Anh không hiểu lắm. Freddie luôn là một người khá cứng rắn. Anh đoán việc chứng kiến ông già bị bắn hạ thật khó khăn với cậu ấy, cậu ấy luôn nghĩ Ông Ngài là Chúa. Cậu ấy không giống như anh và mày, Mike."
Hagen nói nhanh, "Được rồi, hãy bỏ Freddie ra ngoài. Loại cậu ấy ra khỏi mọi thứ, tuyệt đối mọi thứ. Bây giờ, Sonny, cho đến khi chuyện này kết thúc tôi nghĩ anh nên ở trong nhà. Ý tôi là cắt bỏ nó đi. Anh được an toàn ở đây. Đừng đánh giá thấp Sollozzo, hắn ta phải là một họng pezzonovante to gan lớn mật, cỡ nòng 90 thực sự. Bệnh viện có được bảo trợ không?”
Sonny gật đầu. "Đám cớm đã cho khóa lối vào và tôi đã cho người của mình ở đó ghé qua thăm ông Cụ mọi lúc. Anh nghĩ sao về danh sách đó, Tom?"
Hagen nhíu mày trước một nắm những cái tên: "Chúa thánh thần ơi, Sonny, anh thực sự đang cá nhân hóa vấn đề này. Ông Ngài sẽ coi đó là một tranh chấp thương mại thuần túy. Sollozzo là chìa khóa. Loại bỏ Sollozzo thì mọi thứ sẽ cắt đặt đâu vào đấy. Anh không cần phải truy lùng đám Tattaglias."
Sonny nhìn về hai caporegime của mình. Tessio nhún vai. “Khó đấy," ông nói. Clemenza không trả lời gì.
Sonny nói với Clemenza, “Một việc ta có thể giải quyết mà không cần thảo luận. Tôi không muốn Paulie hiện diện quanh đây chút nào nữa. Hãy đưa điều đó lên đầu danh sách của ông.” Vị caporegime to béo gật đầu.
Hagen nói: "Luca thì sao? Sollozzo trông không có vẻ gì lo lắng về Luca. Điều đó khiến tôi lo lắng. Nếu Luca bán đứng chúng ta, ta sẽ gặp rắc rối thực sự. Đó là điều đầu tiên chúng ta phải biết. Có ai liên lạc được với ông ấy không?"
"Không," Sonny nói. "Tôi đã gọi điện cho ông ấy suốt đêm. Có thể ổng hú hí với cô nào đó."
“Không phải,” Hagen nói. "Ông ấy không bao giờ qua đêm với một cô gái nào cả. Ổng luôn về nhà khi xong việc. Mike, cứ gọi vào số ông ấy cho đến khi có người trả lời." Michael vâng lệnh cầm điện thoại lên và quay số. Anh có thể nghe thấy tiếng điện thoại reo ở đầu dây bên kia nhưng không ai trả lời. Cuối cùng thì anh cúp máy. “Cứ thử lại sau mỗi mười lăm phút,” Hagen nói.
Sonny nói một cách sốt ruột: “Được rồi, Tom, anh là Consigliere, có lời khuyên nào không? Anh nghĩ chúng ta nên làm cái quái gì đây?"
Hagen tiến đến tự rót cho mình rượu whisky từ cái chai trên bàn. "Ta sẽ đàm phán với Sollozzo cho đến khi cha anh đủ khả năng để đảm nhiệm. Ta thậm chí có thể thành lập một thỏa thuận nếu ta phải làm. Khi cha anh ra khỏi giường, ông ấy có thể sắp đặt toàn bộ sự vụ mà không vướng mắc gì và tất cả các Gia Đình sẽ ủng hộ ông ấy.”
Sonny tức giận nói: “Anh nghĩ là tôi không thể xử lý được gã Sollozzo này sao?”
Tom Hagen nhìn thẳng vào mắt anh. "Sonny, chắc chắn là anh có thể đánh bại hắn. Gia đình Corleone sở hữu sức mạnh. Anh có Clemenza và Tessio đây và họ có thể tập hợp một ngàn người nếu diễn ra một cuộc chiến toàn diện. Nhưng về cuối sẽ xảy ra một sự hỗn loạn trên toàn bộ Bờ Đông và tất cả các Gia Đình khác sẽ đổ lỗi cho nhà Corleone. Chúng ta sẽ tạo ra hàng tấn kẻ thù. Và đó là điều mà cha anh không bao giờ tin vào."
Michael, đang quan sát Sonny, nghĩ rằng anh ấy đã nhận thức được điều này. Nhưng sau đó Sonny nói với Hagen, "Nếu ông già chết, anh sẽ khuyên gì đây, Consigliere?"
Hagen lặng lẽ nói, "Tôi biết anh sẽ không làm điều đó, nhưng tôi sẽ khuyên anh nên có một thỏa thuận thực sự với Sollozzo về ma túy. Không có được các mối quan hệ chính trị và tầm ảnh hưởng cá nhân của cha anh, Gia Đình Corleone sẽ mất đi một nửa sức mạnh của nó. Nếu không có cha anh, các gia đình khác tại New York có thể sẽ thành toàn ủng hộ nhà Tattaglia và Sollozzo chỉ để đảm bảo rằng không có một cuộc chiến tranh phá hoại kéo dài. Nếu cha anh mất, hãy thỏa thuận. Rồi đợi và xem xét."
Sonny tái mặt đi vì giận. "Quá dễ cho anh nói gì nói, dù sao người bị giết không phải cha anh."
Hagen nói một cách nhanh chóng và đầy tự hào, "Tôi cũng là một đứa con thiện lành với ông ấy như anh hoặc Mike, có lẽ còn tốt hơn thế. Tôi đang đưa ra cho anh ý kiến chuyên gia. Cá nhân tôi muốn giết tất cả những thằng khốn đó." Cảm xúc trong giọng nói của anh khiến Sonny hổ thẹn, kẻ đã nói,"Ôi, Chúa ơi, Tom, tôi không có ý đó." Nhưng anh đã làm thế, trên thực tế. Huyết thống mãi là huyết thống và không gì khác có thể sánh bằng.
Sonny trầm tư một lúc trong khi những người khác chờ đợi trong sự im lặng sượng sùng. Rồi anh thở dài và nói khẽ. "Được, ta sẽ ngồi yên cho đến khi ông già có thể dẫn dắt trở lại. Nhưng, Tom, tôi cũng muốn anh ở lại khu biệt phủ. Không nên mạo hiểm. Mike, hãy cẩn thận, mặc dù anh không nghĩ có là Sollozzo cũng sẽ mang gia đình cá nhân vào cuộc chiến. Lúc đó mọi người sẽ chống lại hắn ta. Nhưng cẩn thận đấy. Tessio, ông cho người của mình về thế phòng bị nhưng hãy điều dọ thám quanh thành phố. Clemenza, sau khi xử lý xong vụ Paulie Gatto, ông đưa người của mình vào nhà và biệt phủ để thay thế người của Tessio. Tessio, dù vậy, ông hãy giữ người của mình ở bệnh viện. Tom, sáng mai đầu tiên hết hãy bắt đầu đàm phán qua điện thoại hoặc qua điện tín với Sollozzo và nhà Tattaglia. Mike, ngày mai mày dẫn theo vài người của Clemenza và đến nhà Luca và đợi ông ta xuất hiện hoặc tìm cho ra ổng đang ở đâu. Lão khốn điên rồ đó có thể đang truy lùng Sollozzo ngay bây giờ nếu lão nghe được tin tức. Anh không thể tin rằng ông ta sẽ phản nghịch Ông Ngài của mình, bất kể thằng Thổ có đề nghị gì với ổng."
Hagen miễn cưỡng nói, "Có lẽ Mike không nên dính líu quá trực tiếp vào chuyện này."
"Phải," Sonny nói. "Quên chuyện đó đi, Mike. Dù sao thì anh cần mày túc trực bên điện thoại tại đây trong nhà, chuyện đó quan trọng hơn."
Micheal không nói lời nào. Anh cảm thấy lúng túng, gần như hổ thẹn, và anh nhận thấy Clemenza và Tessio với khuôn mặt vô sắc theo lối cẩn túc đến mức anh chắc chắn rằng họ đang che giấu sự khinh thường của bản thân. Anh nhấc điện thoại lên và quay số của Luca Brasi và giữ ống nghe bên tai khi nó reo và reo chuông.
