top of page

Chương VII

Vào đêm trước vụ bắn hạ Ngài Corleone, người thuộc hạ mạnh nhất, trung thành nhất và đáng sợ nhất của ông đã chuẩn bị sẵn sàng để đối diện kẻ thù. Luca Brasi đã liên lạc với lực lượng của Sollozzo vài tháng trước. Ông đã làm như vậy y lệnh của chính bản thân Ngài Corleone. Ông đã thực hiện mệnh lệnh bằng cách thường xuyên lui tới các hộp đêm dưới quyền Gia Đình Tattaglia và bằng cách dan díu với một trong những gái gọi hàng đầu của họ. Khi lên giường với ả gái gọi này, ông càu nhàu về việc mình bị áp chế trong Gia Đình Corleone, về việc giá trị của ông không được thừa nhận. Sau một tuần qua lại với ả gái, Luca được Bruno Tattaglia, quản lý hộp đêm, tiếp cận. Bruno là con trai út, và có vẻ như là không liên quan gì đến hoạt động mại dâm của Gia Đình. Nhưng hộp đêm nổi tiếng của y với cái dàn gái nhảy xinh đẹp gồm toàn những mĩ nhân trường-túc đã luôn là mái trường đào tạo nên bao nhiêu là cô điếm của phố thị.

Cuộc gặp đầu tiên chứa đầy thành ý, Tattaglia đề nghị ông một công việc trong doanh nghiệp Gia Đình với vai trò là người thừa hành mệnh lệnh. Cuộc cò cưa kéo dài gần một tháng. Luca nhập vai một tay đàn ông si mê một cô gái trẻ xinh đẹp, Bruno Tattaglia thì đóng một doanh nhân đang cố gắng thu nạp một chuyên viên tài năng từ phe đối thủ. Trong một cuộc gặp kiểu đó, Luca giả vờ bị lung lay, rồi nói: “Nhưng có một điều cần phải rõ ràng. Tôi sẽ không bao giờ chống lại Cha Chúa. Ngài Corleone là người mà tôi kính trọng. Tôi hiểu rằng ông ấy phải đặt các con trai của mình lên trước tôi trong việc kinh doanh của gia đình."

Bruno Tattaglia là một kẻ thuộc thế hệ mới với một sự khinh thường hầu như không che giấu đối với những "Petes Ria Mép" kiểu cũ như Luca Brasi, Ngài Corleone và thậm chí cả cha mình. Y chỉ hơi tỏ ra lịch thiệp một chút thôi. Bây giờ y nói, “Cha tôi không trông đợi ông làm bất cứ điều gì chống lại nhà Corleone. Sao lại phải thế? Mọi người bây giờ đều hòa thuận với nhau, không còn như ngày xưa nữa. Chỉ là nếu ông đang tìm kiếm một công việc mới, tôi có thể chuyển lời đến bố tôi. Chúng tôi luôn cần một người như ông cho việc kinh doanh của mình. Đó là một loại hình kinh doanh khó khăn và nó cần những người đàn ông cứng rắn giữ cho nó hoạt động trơn tru. Hãy cho tôi biết nếu ông đổi ý nhé.”

Luca nhún vai. “Hiện thời với tôi cũng không tệ lắm.” Và thế là họ bỏ ngỏ việc đó.

Ý tưởng phổ quát là khiến cho nhà Tattaglia tin rằng ông biết về hoạt động ma túy đầy lợi nhuận và rằng ông muốn dự phần vào nó một cách không trói buộc. Theo lối đó, ông có thể nghe được điều gì đó về kế hoạch của Sollozzo nếu thằng Thổ có bất kì ý đồ gì, hoặc liệu hắn có đang chuẩn bị giẫm lên mấy ngón chân cái của Ngài Corleone hay không. Sau khi đợi hai tháng mà không có gì xảy ra, Luca báo cáo với Ông Ngài rằng rõ ràng Sollozzo đang chấp nhận thất bại của mình một cách thiện chí. Ông Ngài đã bảo y cứ tiếp tục thử nhưng chỉ nên là việc bên lề, không nên áp lực quá.

Luca đã ghé qua hộp đêm vào buổi tối trước khi Ngài Corleone bị bắn. Gần như ngay lập tức Bruno Tattaglia đã đến bàn của ông và ngồi xuống.

"Tôi có một người bạn muốn nói chuyện với ông," hắn nói.

“Đưa anh ta lại đây,” Luca nói. “Tôi sẽ nói chuyện với bất kỳ người bạn nào của anh. “Không,” Bruno nói. "Anh ta muốn gặp riêng ông."

“Y là ai?” Luca hỏi.

"Chỉ là một người bạn của tôi," Bruno Tattaglia nói. “Anh ta muốn đưa ra một đề xuất cho ông. Ông
có thể gặp anh ta vào tối nay chứ?”

“Chắc chắn rồi,” Luca nói. "Mấy giờ và ở đâu?"

Tattaglia nhẹ nhàng nói, "Câu lạc bộ đóng cửa lúc bốn giờ sáng. Tại sao các vị không gặp nhau ở đây trong khi những người phục vụ đang dọn dẹp.

Chúng biết thói quen của ông, Luca nghĩ, chúng chắc hẳn đã cho điều nghiên về ông. Ông thường thức dậy khoảng ba hoặc bốn giờ chiều và dùng bữa sáng, sau đó tự tiêu khiển bằng cách đánh bạc với những người bạn thân trong gia đình hoặc hẹn một cô em. Đôi khi ông đi xem một trong những bộ phim chiếu đêm muộn và rồi ghé vào làm một ly tại một trong những câu lạc bộ. Ông không bao giờ lên giường trước bình minh. Thế nên đề nghị về một cuộc gặp lúc bốn giờ SÁNG không hẳn là kỳ quặc như nó có vẻ thế.

“Được, được," ông nói. "Tôi sẽ trở lại lúc bốn giờ." Ông rời câu lạc bộ và bắt một chiếc taxi đến căn phòng đầy đủ đồ đạc của mình trên Đại lộ số 10. Ông ở cùng với một gia đình người Ý mà bản thân có quan hệ họ hàng xa. Hai phòng của ông được ngăn cách với phần còn lại của căn hộ ngay đường tàu hỏa của họ bằng một cánh cửa đặc biệt. Ông thích sự sắp xếp này vì nó mang lại cho ông đôi chút hương vị cuộc sống gia đình và cũng đề phòng sự bất ngờ ở nơi ông dễ bị tổn thương nhất.

Con cáo Thổ Nhĩ Kỳ ranh mãnh sẽ để lộ cái đuôi rậm lông của mình, Luca nghĩ. Nếu mọi chuyện diễn tiến đủ xa, nếu Sollozzo đích thân dẫn xác đến đêm nay, có lẽ toàn bộ việc này có thể được gói gọn như một món quà Giáng Sinh cho Ông Ngài. Trong phòng mình, Luca mở khóa chiếc rương để dưới giường và lấy ra một chiếc áo chống đạn. Nó rất nặng. Ông cởi quần áo và choàng nó lên đồ lót bằng len của mình, sau đó mặc áo sơ mi và áo khoác lên. Ông thoáng nghĩ về việc gọi cho nhà của Ông Ngài ở Long Beach để nói với ông ấy về sự leo thang mới này, nhưng ông biết Ông Ngài không bao giờ nói chuyện qua điện thoại, với bất kì ai, và Ông Ngài đã giao cho ông nhiệm vụ này trong bí mật và vì vậy không muốn bất cứ ai, kể cả Hagen hay con trai cả của mình, biết về nó.

Luca luôn mang theo một khẩu súng. Ông có giấy phép mang súng, có lẽ là cái giấy phép sử dụng súng đắt nhất từng được cấp ở bất cứ đâu, bất cứ thời nào. Nó đã tiêu tốn tổng cộng mười nghìn đô-la nhưng nó sẽ giúp ông không phải ngồi tù nếu bị cảnh sát lùng sục. Là một cán bộ điều hành hàng đầu của Gia Đình, ông đã gán giá trị cho cái giấy phép này. Nhưng đêm nay, chỉ trong trường hợp ông có thể kết liễu việc này,ông muốn dùng một khẩu súng "an toàn". Một khẩu không thể bị lần theo dấu vết. Nhưng sau khi nghĩ thêm về vấn đề này, ông quyết định rằng sẽ chỉ lắng nghe đề xuất tối nay và báo cáo lại cho Cha Chúa, Ngài Corleone.
Ông quay trở lại câu lạc bộ nhưng ông không uống thêm ly nào nữa. Thay vào đó ông đi lang thang đến Phố 48, nơi ông đã có một bữa ăn đêm muộn nhàn nhã tại Patsy's, nhà hàng Ý yêu thích của mình. Khi giờ hẹn đã điểm, ông dạt người lên thị trấn đến lối vào câu lạc bộ. Tay gác cửa đã không còn ở đó khi ông bước vào. Cô gái kiểm y (hatcheck girl) cũng biến mất. Chỉ có Bruno Tattaglia đợi để đón và dẫn ông đến quầy pha chế vắng vẻ ở sát cạnh căn phòng. Trước mặt mình, ông có thể nhìn thấy sa mạc đầy những chiếc bàn nhỏ cùng sàn nhảy bằng gỗ màu vàng được đánh bóng đang lấp lánh như một viên kim cương nhỏ ở giữa chúng. Nơi bóng tối là bục diễn của dàn nhác, từ đó mọc ra cuống kim loại như xương của một chiếc ống thu thanh (micro).

Luca ngồi tại quầy pha chế và Bruno Tattaglia đi ra đằng sau nó.Nhưng rồi anh nhìn thấy Soltozzo xuất hiện từ bóng tối ở cuối phòng. Luca từ chối cốc đồ uống được mời và châm một điếu thuốc. Có thể đây sẽ thành một chuyện gì đó khác, không can tới thằng Thổ. Nhưng rồi ông nhìn thấy Soltozzo ló dạng từ bóng tối nơi xa bên kia phòng.

Sollozzo bắt tay và ngồi ở quầy pha chế bên cạnh ông. Tattaglia đặt một ly trước mặt thằng Thổ, kẻ gật đầu cảm ơn. “Ông có biết tôi là ai không?” Sollozzo hỏi.

Luca gật đầu. Ông mỉm cười nghiêm trang. Đám chuột bọ đang bị xối nước lùa khỏi hang chúng. Sẽ là niềm vinh dự của ông khi được săn sóc cho thằng Sicilia phản tặc này.

“Ông có biết tôi là ai không?” Sollozzo hỏi. Luca lắc đầu.

"Có phi vụ kinh doanh lớn cần được thực hiện". Sollozzo nói. "Ý tôi là hàng triệu đô-la cho tất cả mọi người ở cấp độ cao nhất. Trong chuyến đánh hàng đầu tiên, tôi có thể đảm bảo cho ông năm mươi nghìn đô-la. Tôi đang nói về ma túy. Nó là mối ngon đang đến."

Luca nói, “Sao lại đến tìm tôi? Anh muốn tôi nói lại với Ông Ngài của mình?”

Sollozzo nhăn nhó. “Tôi đã nói chuyện với Ông Ngài. Ông ta không muốn dự phần. Được thôi, tôi có thể làm mà không có ông ta. Nhưng tôi cần ai đó mạnh mẽ để bảo vệ chu trình một cách cơ bắp. Tôi hiểu rằng ông không hài lòng với Gia Đình của mình, ông chắc sẽ làm một pha đổi phe."

Luca nhún vai. "Nếu đề nghị đủ ngon lành."

Sollozzo vẫn chăm chú theo dõi ông và có vẻ đã đi đến một quyết định. "Hãy suy nghĩ về lời đề nghị của tôi trong vài ngày và sau đó chúng ta sẽ nói chuyện một lần nữa," hắn nói. Hắn đưa bàn tay ra nhưng Luca vờ như không nhìn thấy và bận bịu đặt một điếu thuốc vào miệng. Đằng sau quầy pha chế, Bruno Tattaglia biến ra cái bật lửa một cách ma thuật và dí nó vào điếu thuốc của Luca. Và rồi hắn đã làm một hành động kỳ lạ. Hắn thả bật lửa lên quầy pha chế và chộp lấy bàn tay phải của Luca, giữ chặt lấy nó.

Luca phản ứng ngay tức thì, cơ thể ông trượt ra khỏi ghế đẩu xoay và cố gắng vặn người thoát đi. Nhưng Sollozzo đã chộp lấy ngay cổ tay bên kia của ông. Tuy nhiên, Luca vẫn quá mạnh đối với cả hai và sẽ thoát ra được nếu như một gã đàn ông không bước ra từ bóng tối phía sau và quàng ngay một sợi dây lụa mỏng quanh cổ ông. Sợi dây được siết chặt, bóp nghẹt hơi thở của Luca. Khuôn mặt ông trở nên tím tái, sức mạnh nơi đôi tay ông bị vắt kiệt. Tattaglia và Sollozzo giờ đây dễ dàng giữ lấy tay Luca, và chúng đứng đó với vẻ hiếu kỳ ranh con khi gã đàn ông phía sau Luca kéo sợi dây quanh cổ ông càng lúc càng chặt. Đột nhiên sàn nhà trở nên ẩm ướt và trơn trượt. Cơ thắt hậu môn của Luca, đã không còn dưới sự kiểm soát nữa, mở ra, chất thải từ người ông phun ra. Không còn chút sức mạnh nào nơi ông nữa và hai chân ông gập lại, cơ thể ông nhũn ra. Sollozzo và Tattaglia thả tay ông ra và chỉ còn kẻ ra tay với nạn nhân, quỳ xuống để xuôi theo cơ thể Lucas đang lả đi, kéo sợi dây chặt đến nỗi nó cắt vào phần thịt cổ và biến mất. Mắt Luca lồi ra khỏi đầu ông như thể đang tột cùng kinh ngạc, và sự kinh ngạc này là phần tính người duy nhất còn lại trong ông. Ông đã chết.

“Tôi không muốn lão bị tìm thấy,” Sollozzo nói. "Quan trọng là không để lão bị phát hiện ngay thời điểm này." Hắn quay gót và rời đi, biến vào trong bóng tối.

Chương VII
bottom of page