Ngọc Ảnh Viện
Vụ Bê Bối xứ Bohemia - Chương I
Với Sherlock Holmes cô ấy luôn luôn là người phụ nữ. Tôi hiếm khi nghe anh nhắc đến cô dưới bất kỳ danh vị nào khác. Trong đôi mắt anh cô phủ bóng và thống lĩnh toàn bộ giới tính của mình. Cũng không phải là do anh cảm thấy có bất kỳ cảm xúc nào tương tự tình yêu dành cho Irene Adler. Mọi xúc cảm, và cụ thể là xúc cảm đó, đều là kinh tởm đối với trí óc lạnh lùng, chính xác nhưng cân bằng một cách đáng ngưỡng mộ của anh. Anh là, tôi cho rằng, cỗ máy lý luận và quan sát hoàn hảo nhất mà thế giới từng chứng kiến, nhưng khi là một người tình anh sẽ đặt để bản thân mình ở một vị thế sai lầm. Anh không bao giờ trò chuyện về những niềm đam mê ủy mị, trừ khi nó được đi kèm một sự chế nhạo và một nụ cười khinh khỉnh. Chúng là những thứ đáng được ghi nhận đối với người quan sát--tuyệt vời để vén bức màn lên khỏi chuỗi những động cơ và hành động của con người. Nhưng đối với một nhà lý luận đã kinh qua rèn luyện thì để chấp thuận mấy thứ xâm lấn như thế vào trong bản tính tinh tế và được tinh chỉnh một cách khéo léo của mình thì là đưa vào một yếu tố gây nhiễu mà nó có thể quăng ra một tấm lưới hoài nghi lên toàn bộ kết tinh của sức mạnh tinh thần anh. Đám sạn trong một nhạc cụ nhạy cảm, hay một vết nứt trên một trong những thấu kính đầy sức mạnh của riêng anh, đều sẽ không gây phiền toái bằng một cảm xúc mạnh mẽ nơi một bản tính như của anh. Và rồi ở đó chỉ có một người phụ nữ đối với anh, và người phụ nữ đó tên thời con gái là Irene Adler, của một ký ức mơ hồ và còn hoài nghi.
Tôi ít thấy bóng dáng Holmes gần đây. Cuộc hôn nhân của tôi đã lái chúng tôi ra xa khỏi nhau. Niềm hạnh phúc trọn vẹn của riêng tôi, và những mối quan tâm hướng về gia đình mà nảy sinh xung quanh người đàn ông lần đầu tiên thấy bản thân được làm chủ cơ sở của riêng mình, là quá đủ để thu hút mọi sự chú ý của tôi, trong khi Holmes, người ghê tởm mọi hình thái của xã hội bằng toàn bộ tâm hồn Bohemia của mình, vẫn ở lại nơi căn hộ của chúng tôi ở Phố Baker, chôn mình giữa những cuốn sách cũ của anh, và luân chuyển từ tuần này sang tuần khác giữa chất cocaine và niềm đam mê, cơn mơ ngủ do chất kích thích gây nên, và năng lượng đáng sợ từ bản tính sắc sảo của riêng anh. Anh vẫn vậy, như mọi khi, bị cuốn sâu vào nghiên cứu tội phạm, và kiểm soát những năng lực đáng kinh ngạc và những sức mạnh phi thường của việc quan sát trong khi đuổi theo đến cùng những manh mối, và làm sáng tỏ những bí ẩn mà đã bị bỏ lại trong vô vọng bởi lực lượng cảnh sát chính quy. Lần này đến lần khác tôi nghe được vài thông tin mơ hồ về việc anh làm: về việc triệu hồi anh tới Odessa trong sự vụ Trepoff bị sát hại, về việc làm sáng tỏ bi kịch kỳ lạ của anh em nhà Atkison ở Trincomalee, và cuối cùng về nhiệm vụ mà anh đã hoàn thành thật là tinh tế và thành công cho gia đình đang trị vì Hà Lan. Trên cả những dấu hiệu về hoạt động của anh ấy, dù sao đi nữa, mà tôi chỉ vừa vặn chia sẻ cùng tất cả độc giả của nhật báo, tôi chỉ biết đôi chút về người bạn và đồng đội trước đây của mình.
Một đêm nọ--đấy là vào ngày hai mươi của tháng Ba, 1888--tôi đang trở về từ một chuyến thăm khám cho một bệnh nhân (vì giờ tôi đã quay lại với việc phục vụ cộng đồng), rồi đường tôi đi đã dẫn đến Phố Baker. Khi tôi đi ngang cánh cửa thân-thuộc, mà chắc sẽ luôn gắn bó trong tâm trí tôi với sự thuyết phục của bản thân, và cùng với những biến cố đen tối trong "Cuộc Điều Tra Đỏ Thẫm,tôi bị thôi thúc bởi một niềm khao khát được nhìn thấy Holmes lần nữa, và để biết anh ấy đang sử dụng những sức mạnh phi thường của mình như thế nào. Mấy căn phòng của anh đang sáng lên rực rỡ, và, thậm chí khi tôi nhìn lên. tôi thấy bóng dáng cao, gầy của anh đi qua hai lượt dưới dạng một bóng đen đổ lên tấm mành che. Anh đi lại quanh phòng bằng một nhịp độ mau lẹ, hăng hái, với cái đầu gù xuống ngực mình và đôi tay anh siết chặt sau lưng. Với tôi, người biết mọi tâm tính và thói quen của anh. thái độ và ứng xử của anh kể ra câu chuyện riêng của chúng. Anh lại đang làm việc. Anh đã trỗi dậy khỏi những giấc mơ chất-kích-thích-làm và đang nhiệt hẳn lên bởi mùi vị của mấy rắc rối nào đó. Tôi rung cái chuông và được đối diện với căn phòng mà đã từng là sở hữu một phần của tôi trước đây.
Phong thái của anh không nồng ấm mấy. Nó hiếm khi vậy; nhưng anh đã mừng, tôi nghĩ, được thấy tôi. Với gần như không một từ nào thốt ra, nhưng với một ánh nhìn ân cần, anh khoát tay tôi tới một chiếc ghế bành, ném sang tôi hộp xì gà của mình, và trỏ vào một bình rượu và một bình bơm ga ở trong góc. Và anh đứng trước đống lửa và ngắm nhìn tôi khắp lượt bằng phong cách phóng chiếu nội quan kì dị của mình.
"Đời hôn nhân hợp anh đấy." anh nhận xét. "Tôi nghĩ, Watson, là anh đã tăng lên 3 cân rưỡi (bảy và nửa "pao") từ lần cuối tôi thấy anh."
"Bảy thôi!" Tôi trả lời.
"Đúng như vậy, tôi lẽ ra nên nghĩ thêm một chút. Chỉ một chút xíu nữa, tôi tưởng ra, Watson. Và trong thực tế lần nữa, tôi quan sát. Anh không nói tôi rằng anh có ý định quay lại làm việc."
"Thế thì, làm sao anh biết?"
"Tôi thấy nó, tôi lập luận nó. Làm sao tôi biết rằng anh gần đây đã khiến bản thân mình ướt nhẹp, và rằng anh có một cô hầu vụng về và bất cẩn nhất?"
"Holmes thân mến của tôi," tôi nói, "chuyện này quá rồi. Anh chắc chắn sẽ bị thiêu sống, nếu anh sinh ra trong một vài thế kỉ trước. Thật là tôi đã có một chuyến về miền quê vào thứ Năm và trở về nhà trong một bộ dạng rối bời kinh khủng, nhưng vì tôi đã thay hết phục trang của mình tôi không thể tưởng tượng ra sao anh lập luận được chuyện đó. Về phía Mary Jane, cô ả là không thể chỉnh đốn, và vợ tôi đã cho cổ lưu ý, nhưng
đó, lại nữa, tôi thất bại trong việc nhìn ra bằng cách nào anh luận nó ra được."
Anh cười khúc khích với chính mình và xoa hai bàn tay dài, run run của mình lại với nhau.
"Bản thân vấn đề là sự đơn giản," anh nói; "đôi mắt tôi nói rằng phía bên trong chiếc giày bên trái của anh, ở ngay nơi ánh lửa rọi lên, chất da hằn dấu vởi sáu đường cắt gần như song song nhau. Hiển nhiên là chúng được gây ra bởi ai đó đã rất bất cẩn cạo quanh mấy cạnh của cái gót nhằm mục đích loại bỏ bùn đóng cặn khỏi đó. Như vậy, anh xem, lập luận kép của tôi là anh đã ra ngoài trong tình trạng thời tiết rất tệ, và rằng anh đã sở hữu một mẫu vật ủng-bị-rạch đặc biệt ác tính của hầu gái xứ Luân Đôn. Và về thực trạng của anh, nếu một quý ông bước vào phòng của tôi với mùi của thuốc sát trùng i-ốt, cùng một vệt đen của bạc ni-trát phía trên ngón trỏ phải của mình, và một chỗ phình ra nơi phía phải của chiếc mũ-chóp để chỉ ra nơi anh ta đã giấu chiếc ống nghe của mình, tôi phải trì độn lắm, thực sự, nếu như tôi không tuyên bố rằng anh ta là một thành viên đang hoạt động của ngành y tế."
Tôi không thể nhịn việc cười lớn vào sự dễ dàng mà với nó anh giải thích quá trình lập luận của mình. "Khi tôi nghe anh đưa ra những lý lẽ của mình," tôi nhận xét, "việc luôn hiển hiện với tôi là nó đơn giản một cách nực cười rằng tôi có thể dễ dàng tự làm lấy việc ấy, dù ở mỗi câu lập luận liên hồi của anh tôi lại chẳng hiểu gì tới khi anh giải thích quy trình của mình. Và tôi vẫn tin rằng đôi mắt mình cũng tốt như đôi mắt anh vậy."
"Chính thế," anh trả lời, đốt một điếu thuốc lá, và ném mình xuống một cái ghế bành. "Anh nhìn, nhưng anh không quan sát. Sự khác biệt là rõ. Lấy ví dụ, anh đã thường xuyên thấy mấy bậc thang đã dẫn từ sảnh tới căn phòng này."
"Thường xuyên."
"Thường xuyên đến thế nào?"
"Thì, cỡ vài trăm lần."
"Vậy có bao nhiêu bậc ở đó?"
"Bao nhiêu ư? Tôi không biết."
"Chính thế! Anh đã không quan sát. Và anh vẫn đã thấy. Đó chỉ là luận điểm của tôi. Giờ, tôi biết rằng ở đó có mười bảy bậc, bởi vì tôi đồng thời thấy và quan sát. Dù-sao-thì, bởi vì anh có hứng thú trong mấy cái rắc rối nhỏ đó, và vì anh đủ giỏi để soạn thảo một hay hai câu chuyện về mấy trải nghiệm nho nhỏ của tôi, anh có lẽ sẽ hứng thú với chuyện này." Anh ném sang một tờ ghi chú dày màu hồng nhạt mà đã được để nằm mở trên bàn từ trước. "Nó được chuyển đến từ lần đưa thư gần nhất," anh nói. "Đọc to nó lên nào."
Tờ ghi chú không có ngày tháng rõ ràng, và cũng không có cả chữ ký hay địa chỉ.
"Sẽ liên hệ đến anh đêm-nay, vào tám giờ kém mười lăm," nó nói, "một quý ông người mà khao khát được tham khảo anh về một vấn đề của khoảng đời sâu kín nhất. Sự phục vụ mới đây của anh dành cho một trong những gia đình hoàng gia châu Âu đã cho thấy rằng anh là người có thể an tâm mà tin tưởng với những vấn đề mà có tầm quan trọng khó bị phóng đại. Thông tin này về anh chúng tôi đã nghe từ nhiều nguồn khác nhau ghi nhận (trật tự ngữ pháp kiểu tiếng Đức) Hãy ở trong phòng mình vào giờ đó, và đừng cảm thấy không ổn nếu người khách viếng đeo một cái mặt nạ."
"Đây đúng là một bí ẩn," tôi nhận xét. "Anh hình dung nó có nghĩa là gì?
"Tôi chưa có dữ kiện nào. Sẽ là một sai lầm chính yếu khi lý thuyết hóa trước khi ta có dữ kiện. Kẻ vô tri bắt đầu bẻ cong lý lẽ để hợp với lý thuyết, thay vì lý thuyết để hợp với lý lẽ. Nhưng bản thân tờ ghi chú. Anh lập luận được gì từ nó?"
Tôi cẩn thận khám nghiệm chữ viết, và tờ giấy mà những dòng ấy được viết lên.
"Người đàn ông viết nó rất có thể rất giàu có," tôi nhận xét, đang nỗ lực để bắt chước chuỗi quy trình của đồng đội của mình. "Giấy như thế này không thể mua được với giá dưới hai shi-linh và sáu-xu một thệp. Nó dai và cứng một cách dị thường."
"Dị thường--chính xác là từ đó," Holmes nói. "Nó hoàn toàn không phải loại giấy nào của nước Anh. Hãy giơ nó lên dưới ánh đèn."
Tôi làm thế, và thấy một chữ "E" lớn cùng một chữ "g," một chữ "P", và một chữ "G" lớn cùng một chữ "t" nhỏ đan vào bề mặt của tờ giấy.
"Anh nhận ra gì từ đó?" Holmes hỏi.
"Tên của người làm ra nó, không nghi ngờ gì, hoặc là chữ tên hiệu của ông ta, thế đúng hơn."
"Không phải đâu. Chữ 'G' cùng với chữ 't' nhỏ là để ký tắt từ 'Gesellschaft' mà trong tiếng Đức có nghĩa là 'Công ty'. Nó là thông tục viết tắt như chữ 'Co.' của chúng ta, 'P', tất nhiên, đại diện cho 'Papier' (giấy bồi - ND). Giờ là cụm 'Eg'. Chúng ta hãy lướt nhanh quyển Tự Điển Địa Dư Âu Châu của mình nào." Anh lấy xuống một quyển nặng màu nâu từ mấy cái kệ của mình. "Eglow, Eglonitz--của ta đây, Egria. Nó nằm trong một quốc gia nói-tiếng-Đức--ở Bohemia, không xa từ phía Carlsbad. 'Được ghi nhận như là nơi chứng kiến cái chết của Wallenstein, và vì số lượng rất nhiều các nhà-máy-thủy-tinh và nhà-máy-giấy của nó.' Ha, ha, chàng trai trẻ của tôi, anh luận ra được gì từ đó?" Đôi mắt anh sáng lấp lánh, và anh nhả ra một vầng mây lớn màu xanh lam đắc thắng từ điếu thuốc của mình.
"Tờ giấy được làm ở Bohemia," Tôi nói.
"Chính xác. Và người đàn ông viết ghi chú là một người Đức. Anh có lưu ý về cấu trúc dị thường của câu--"Thông tin này về anh chúng tôi đã nghe từ nhiều nguồn khác nhau ghi nhận.' Một người Pháp hay Nga không thể viết như thế. Phải là người Đức vốn rất lỗ mãng với đống động từ của anh ta. Chỉ còn lại việc, vì thế, khám phá ra thứ gì được người đàn ông Đức này mong cầu, kẻ viết trên giấy của xứ Bohemia và thích mang một cái mặt nạ thay vì để lộ mặt mình. Và đây ông ta tới rồi, nếu tôi không nhầm, để giải quyết mọi nghi vấn của chúng ta."
Khi anh nói có tiếng móng ngựa đanh gọn và tiếng bánh xe cạ vào lề đường chói tai, tiếp diễn bởi một cú giật mạnh vào chuông. Holmes huýt sáo.
"Một đôi, thông qua âm thanh," anh nói. "Đúng," anh tiếp tục, liếc nhìn qua cửa sổ. "Một cỗ xe ngựa nhỏ xinh xắn và một đôi các mĩ nhân. Một trăm và năm mươi đồng "ghi-nê" một cỗ. Sẽ có tiền trong vụ này, Watson, nếu không còn chuyện gì khác nữa."
"Tôi nghĩ là tôi nên rời đi, Holmes."
"Không chút nào hết, anh Bác Sĩ. Ở yên chỗ của anh. Tôi thường lạc lối khi không có trợ tá đắc lực của mình. (Bản gốc: "without my Boswell". Boswell là nhân vật biểu tượng cho người đồng đội luôn sát bên mình trong văn hóa Anh - ND) Và vụ này hứa hẹn hấp dẫn đây. Sẽ là một sự tiếc nuối khi bỏ lỡ nó."
"Nhưng khách hàng của anh--"
"Đừng quan tâm đến ông ta. Tôi có thể cần sự giúp đỡ của anh và có thể ông ta cũng vậy. Ông ta tới đây rồi. Ngồi xuống cái ghế bành đó đi, anh Bác Sĩ, và hãy cho chúng tôi sự tập trung tốt nhất của anh."
Một nhịp bước chân chậm và nặng nề, mà có thể nghe thấy trên những bậc thang và nơi lối đi, dừng lại đột ngột phía ngoài cửa. Rồi có một tiếng gõ cửa lớn và uy quyền.
"Mời vào!" Holmes nói.
Một người đàn ông bước vào, kẻ mà khó có thể thấp hơn hai mét (sáu "phít" sáu "inh") chiều cao, với bộ ngực và mạng sườn của một vị Thần Sức Mạnh Hercules. Trang phục của ông ta trông giàu cùng một sự giàu sang mà sẽ, ở Anh, bị soi xét như là có khiếu thẩm mỹ tồi. Những dải khăn lông cừu asktrakhan được xẻ rãnh dọc ống tay và phía trước của chiếc áo khoác hai-hàng-khuy, trong khi cái áo choàng màu xanh dương đậm được trùm qua đôi vai ông thì được lót trong bằng lụa có màu-lửa và cố định ngay cổ bằng một chiếc ghim cài áo cấu thành bởi độc một viên ngọc lục bảo ánh lửa. Đôi ủng thì có phần ống cao lên tận nửa đùi trên, và chúng được cắt tỉa gọn gàng nơi cổ với bộ lông dày màu nâu, thành toàn cái ấn tượng về sự sang trọng man rợ mà đã được gợi tả bởi toàn thể diện mạo của ông ta. Ông mang theo một cái nón rộng-vành trên tay, trong khi ông đeo suốt nửa phần trên gương mặt mình, phủ xuống quá đôi gò má, một tấm mặt nạ màu đen, mà ông hiển nhiên mới chỉnh trang lại nó ngay lúc đó, vì tay ông vẫn còn giơ lên chỗ nó khi ông bước vào. Từ phần dưới của gương mặt mình ông trông có vẻ là một người đàn ông có cá tính mạnh mẽ, cùng một môi dưới dày, trễ xuống, và một cái cằm dài, thẳng gợi lên về lòng kiên quyết được thúc đẩy tới mức ngoan cố.
"Anh có ghi chú của tôi chứ?" ông hỏi bằng một giọng trầm khàn và đậm đặc âm điệu tiếng Đức. "Tôi đã báo anh rằng tôi sẽ liên hệ." Ông nhìn từ người này đến người kia trong chúng tôi, như thể không chắc chắn cần phải hướng đến ai.
"Xin mời ngồi," Holmes nói. "Đây là bạn và đồng sự của tôi, Bác Sĩ Watson, người thỉnh thoảng đủ giỏi để giúp tôi trong các sự vụ. Tôi phải xưng hô với ngài đây thế nào?"
"Anh có thể gọi tôi là Bá Tước Von Kramm, một quý tộc xứ Bohemia. Tôi hiểu rằng quý ông đây, bạn của anh, là người có danh dự và sự cẩn trọng, người mà tôi có thể tin tưởng với một vấn đề có tầm quan trọng nhất hạng. Nếu không, tôi sẽ rất mong cầu được trao đổi với chỉ mình anh."
Tôi đứng dậy để đi, nhưng Holmes chụp lấy cổ tay tôi và đẩy tôi lại cái ghế của mình. "Hoặc là cả hai, hoặc không ai," anh nói. "Ông có thể nói trước mặt quý ông đây bất kỳ điều gì mà ông có thể nói với tôi."
Bá Tước nhún đôi vai rộng của mình. "Vậy tôi phải bắt đầu," ông nói, "bằng việc trói buộc cả hai anh với sự tuyệt đối bí mật trong hai năm; đến cuối thời hạn đó vấn đề sẽ không còn quan trọng gì nữa. Hiện tại thì cũng không phải quá lời nói rằng cái việc này trọng yếu đến mức nó có thể có tác động lên lịch sử châu Âu."
"Tôi hứa," Holmes nói.
"Và tôi."
"Các anh sẽ thứ cho cái mặt nạ này," vị khách lạ của chúng tôi nói tiếp. Người cao quý giao việc cho tôi mong rằng người đại diện của mình sẽ không bị lộ thân phận với các anh và tôi nên thú nhận lập tức rằng danh hiệu mà tôi vừa tự gọi mình không chính xác là của tôi."
"Tôi đã ý thức việc đó rồi," Holmes nói một cách khô khan.
"Mọi hoàn cảnh đều rất tế nhị, và mọi biện pháp phòng ngừa phải được thực hiện để phòng ngừa những gì có thể trở thành một vụ bê bối khổng lồ gây nguy hại nghiêm trọng đến một trong những gia đình trị vì châu Âu. Nói một cách trực diện, vấn đề liên can tới Nhà Ormstein vĩ đại những vị vua truyền đời của xứ Bohemia."
"Tôi cũng ý thức việc ấy rồi," Holmes lẩm bẩm, buông mình xuống một cái ghế bành và nhắm đôi mắt lại.
Vị khách của chúng tôi liếc nhìn với đôi chút kinh ngạc hiển hiện vào cái dáng hình uể oải thườn thượt của người không nghi ngờ gì được mô tả với ông như là nhà lý luận sắc bén nhất và là đặc vụ nhiệt huyết nhất ở châu Âu. Holmes. từ từ mở đôi mắt anh và nhìn một cách thiếu kiên nhẫn về phía người khách hàng khổng lồ của mình.
"Nếu Bệ Hạ có thể hạ mình mà trình bày vụ việc của mình," anh lưu ý, "Tôi sẽ có thể khuyên nhủ ngài tốt hơn."
Người đàn ông bật dậy khỏi cái ghế của mình và nhịp bước tới lui căn phòng bằng một sự kích động được kiểm soát. Thế rồi, với một cử chỉ tuyệt vọng, ông xé cái mặt nạ khỏi mặt mình và ném nó lên sàn nhà. "Anh nói đúng," ông kêu lên; "Ta là nhà Vua. Sao ta lại phải thử che giấu điều đó?"
"Sao phải thế, thực sự?" Holmes lẩm bẩm. "Bệ Hạ chưa từng nói tới trước cả khi tôi ý thức được rằng tôi đang tiếp đón Wilhelm Gottsreich Sigismond von Ormstein, Đại Công Tước xứ Cassel-Felstein, và nhà Vua kế vị của xứ Bohemia."
"Nhưng anh có thể hiểu," người khách lạ kì của chúng tôi nói, đang ngồi xuống lần nữa và đưa tay ngang vầng trán cao trắng trẻo của mình, "anh có thể hiểu được rằng ta không thường làm những công việc như vậy đích thân mình. Nhưng vấn đề quả thực tế nhị mà ta không thể giao phó nó cho một người đại diện mà không đặt bản thân mình vào sự kiểm soát của hắn. Ta đã di chuyển ẩn danh từ Prague vì mục đích đến cậy nhờ sự tư vấn của anh."
"Vậy, hãy đặt vấn đề đi," Holmes nói, nhắm đôi mắt anh lần nữa.
"Sự thật tóm tắt lại như sau: Khoảng năm năm trước, trong một chuyến viếng thăm dài ngày tới Warsaw, ta đã kết quan hệ với một nhà nữ thám hiểm nổi danh, Irene Adler. Cái tên ấy không nghi ngờ gì sẽ quen thuộc với các anh."
"Vui lòng tìm thông tin cổ trong hồ sơ của tôi, Bác Sĩ," Holmes lẩm bẩm mà không mở đôi mắt mình. Vì trong nhiều năm anh đã thành lập một hệ thống sắp xếp tất cả các ghi chú về các nhân vật và sự kiện này kia, thế nên sẽ khó để gọi tên một chủ đề hay một người mà anh không thể lập tức viện dẫn thông tin. Trong vụ này tôi tìm thấy bản lý lịch của cô ấy bị kẹp giữa bản lý lịch của một giáo sĩ Do Thái và của một vị quan-tham-mưu người đã viết một chuyên khảo về các loài cá biển-sâu.
"Đưa tôi xem!" Holmes nói. "Hừm! Sinh ra ở New Jersey năm 1858. Giọng nữ trầm--hừm! Nhà hát La Scala, hừm! Nữ ca sĩ chính (Prima donna) của Nhà Hát Opera Hoàng Gia Warsaw--phải rồi. Thoái lui khỏi sân khấu opera--ha! Sống ở Luân Đôn--chính thế! Bệ Hạ, như tôi hiểu, đã vướng mắc cùng người trẻ tuổi này, viết cho cô ấy vài bức thư thầm kín, và giờ mong muốn lấy lại chỗ thư đó."
"Chính như thế. Nhưng bằng cách nào--"
"Đã từng có cuộc hôn nhân bí mật nào không?"
"Không."
"Không giấy tờ pháp lý hay chứng nhận gì đó?"
"Không."
"Vậy thì tôi vẫn chưa theo kịp Bệ Hạ. Nếu người trẻ tuổi này muốn đưa ra mấy lá thư của cổ để tống tiền hay mục đích khác, cô ta sẽ làm thế nào chứng minh được tính xác thực của chúng?"
"Có chữ viết đấy."
"Phù, phù! Làm giả."
"Giấy ghi chú riêng tư của ta."
"Trộm lấy."
"Dấu mộc của ta."
"Sao chép."
"Bức hình của ta."
"Mua."
"Chúng ta cùng nhau trong bức hình."
"Ô, trời! Thế thì tệ quá! Bệ Hạ thực sự đã phạm phải một việc bất cẩn."
"Ta từng điên--mất trí."
"Ngài đã tự hại mình một cách nghiêm trọng."
"Hồi đó ta chỉ mới là Thái Tử. Ta còn trẻ. Ta giờ ba mươi rồi."
"Nó phải được lấy lại."
"Chúng ta đã thử và thất bại."
"Bệ Hạ phải ra giá. Nó phải được mua lại."
"Cô ấy sẽ không bán."
"Thì, trộm luôn."
"Năm lần nỗ lực đã được thực hiện. Hai tên trộm được ta trả tiền lục soát căn hộ của cô ấy. Một lần chúng ta điều chuyển hành lý của cổ khi cô đi du hành. Hai lần cổ bị chặn đường. Chẳng có kết quả nào."
"Không có dấu hiệu nào của nó?
"Hoàn toàn không."
Holmes cười lớn. "Đây khá là một vấn đề nho nhỏ đẹp xinh," anh nói.
"Nhưng là một vấn đề rất nghiêm trọng với ta," nhà Vua đáp lại một cách trách cứ.
"Rất, thực vậy. Và cô ta đã tỏ ý định sẽ làm gì với bức ảnh?"
"Để hủy hoại ta."
"Nhưng bằng cách nào?"
"Ta đang chuẩn bị kết hôn."
"Việc đó tôi có nghe."
"Với Clotilde Lothman von Saxe-Meningen, con gái thứ hai của Vua xứ Scandinavia. Anh có lẽ biết những nguyên tắc nghiêm khắc của gia đình cô ấy. Bản thân cô ấy là linh hồn của sự tinh tế. Một bóng mờ của lòng nghi ngờ vào phẩm hạnh của tôi sẽ đưa chuyện tới điểm kết thúc."
"Và Irene Adler?'
"Đe dọa sẽ gửi bọn họ tấm ảnh. Và cô ấy sẽ làm việc đó. Ta biết rằng cô ấy sẽ làm việc đó. Anh không biết cô ấy, nhưng cổ có một linh hồn sắt thép. Cô ấy có gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp nhất, và trí óc của một người đàn ông kiên quyết nhất. Nếu không phải ta sẽ lấy người phụ nữ khác, không có khoảng cách nào mà cô ấy không dám đi--hoàn toàn không."
"Ngài chắc là cô ta chưa gửi nó đi chứ?"
"Ta chắc chắn."
"Và tại sao?"
"Bởi vì cô ấy đã nói rằng mình sẽ gửi nó đến vào ngày mà lễ đính hôn được tuyên bố công khai. Sẽ là vào thứ Hai tuần sau."
"Ô, vậy chúng ta chỉ còn lại ba ngày," Holmes nó với một cú ngáp dài. "Vậy lại rất may, vì tôi có một hay hai vấn đề quan trọng cần phải để mắt tới vào khoảng thời gian này. Bệ Hạ sẽ, tất nhiên, ở lại Luân Đôn vào thời gian này chứ?"
"Chắc chắn. Anh sẽ tìm thấy ta ở khách sạn Langham dưới cái tên Bá Tước Von Kramm."
"Vậy tôi sẽ liên lạc với ngài để cho ngài biết chúng tôi đã tiến hành thế nào."
"Xin hãy làm vậy. Ta sẽ luôn tràn đầy âu lo."
"Vậy, về tiền bạc?"
"Anh có toàn quyền làm mọi thứ (carte blanche)."
"Một cách tuyệt đối?"
"Ta nói anh rằng ta sẽ trao cho anh một trong mấy tỉnh lỵ của vương quốc mình để có được tấm ảnh đó."
"Và cho mấy việc chi trả hiện thời?"
Nhà Vua lấy một cái túi da nai nặng trịch từ dưới áo choàng mình và đặt nó lên bàn.
"Trong đây có ba trăm "pao" bằng vàng và bảy trăm bằng chi phiếu," ông nói.
Holmes nguệch ngoạc một biên lai trên một trang của cuốn sổ-ghi-chú của mình và đưa nó cho ông ấy.
"Và địa chỉ của Quý Cô?" anh hỏi.
"Ở Nhà Khách Briony, Đại Lộ Serpentine, Phố John's Wood."
Holmes chú lại thông tin ấy. "Một câu hỏi khác," anh nói. "Có phải tấm ảnh khổ cỡ trung?"(bản gốc: "a cabinet")
"Nó cỡ đó."
"Vậy, đêm-an-lành, thưa Bệ Hạ, và tôi tin là chúng tôi sẽ sớm có vài tin tốt lành cho ngài. Và đêm-an-lành, Watson," anh thêm vào, khi mấy cái bánh của cỗ xe ngựa hoàng gia lăn đều trên đường. "Nếu anh đủ thuận tiện để ghé qua vào trưa ngày-mai vào ba giờ tôi sẽ tán gẫu về vấn đề nho nhỏ này cùng anh."
