top of page

Vụ Bê Bối xứ Bohemia - Chương II

Vào đúng ba giờ tôi có mặt tại Phố Baker, nhưng Holmes vẫn chưa quay trở lại. Bà chủ nhà thông tin cho tôi rằng anh ấy đã rời nhà chỉ đôi phút sau đúng tám giờ sáng. Tôi ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, dù sao thì, với chủ đích chờ anh, dù anh có thể mất bao lâu đi nữa. Tôi vốn đã vô cùng hứng thú với cuộc điều tra của anh, vì, dù nó không được bao phủ bởi những đặc tính hung tợn và kì lạ vốn song hành cùng hai vụ án mà tôi vừa ghi chép lại mới đây, nhưng, tính chất của sự vụ và địa vị tôn quý của khách hàng của anh đã cho nó một cá tính riêng. Thực vậy, ngoài tính chất của cuộc điều tra mà bạn tôi đang có trong tay, có điều gì đó trong cách anh nắm bắt tình huống một cách lão luyện, và khả năng lập luận nhạy bén, sắc sảo, mà đã khiến nó thành một niềm vinh hạnh của tôi khi học tập hệ thống làm việc của anh, và để bám sát những phương pháp nhanh nhẹn, khôn kéo mà nhờ có chúng anh đã gỡ rối những bí ẩn không thể giải đáp. Tôi đã quá quen với thành công bất biến của anh đến mức cái khả năng của việc anh thất bại đã thôi không còn thâm nhập
vào đầu.

Đã gần bốn giờ trước khi cánh cửa mở ra, và một anh nài ngựa trông-xỉn-quắc, luộm thuộm, và râu quai nón lún phún, cùng một gương mặt tấy đỏ và quần áo trông mất tư cách, bước vào trong căn phòng. Tôi đã quá quen với sức mạnh đáng kinh ngạc của mạnh mình trong việc sử dụng lốt hóa trang, tôi phải nhìn tới ba lần trước khi tôi chắc chắn rằng đấy thực sự là anh. Với một cú gật đầu anh biến mất vào trong phòng ngủ, trong năm phút, từ đâu anh hiện ra trong bộ đồ vải tuýt và đáng kính, như cũ. Cho tay mình vào trong túi quần, anh duỗi dài hai chân mình trước lò sưởi và cười lớn thật tình trong vài phút.

"Nào, thật là!" anh kêu lên, và rồi anh sặc và cười trở lại đến khi anh bắt buộc phải nằm ra, rũ rượi và bất lực, trên ghế.

"Việc gì thế?"

"Nó quá là vui nhộn. Tôi chắc chắn anh không bao giờ có thể ngờ tôi đã cắt đặt buổi sáng của mình thế nào, hay là việc tôi đã phải làm để kết lại ngày."

"Tôi không thể hình dung. Tôi cho là anh đã theo dõi thói quen, và có lẽ là căn nhà, của Quý Cô Irene Adler."

"Chính thế; nhưng phần sau thì khá là lạ thường. Tôi sẽ kể anh, dù sao thì. Tôi rời nhà chỉ một chút sau tám giờ vào sáng nay trong lốt nhân vật nài ngựa thất nghiệp. Đã có một bầu không khí đồng cảm và thân thiện tuyệt vời giữa những anh coi ngựa với nhau. Trở thành một trong số họ, và anh sẽ biết tất cả những việc cần phải biết. Tôi sớm tìm thấy Nhà Khách Briony. Nó là một dinh tự nhỏ, cùng một khu vườn ở phía sau, nhưng được xây phía trước sát mặt đường, hai tầng. Ổ khóa âm vào cửa. Phòng tiếp-đón-khách lớn ở phía phải, được bày biện nội thất tốt, cùng những cửa sổ dài gần sát sàn, và mấy cái dây buộc kiểu Anh mà một đứa bé cũng có thể mở được. Phía sau không có gì đáng chú ý, lưu ý rằng cửa sổ lối đi có thể tiếp cận từ phía mái của nhà-chứa-phụ. Tôi đi quanh nó và khám xét nó thật gần từ mọi góc độ, nhưng không lưu tâm được bất kì thứ gì khác gây hứng thú.

"Tôi sau đấy lang thang trên phố và nhận ra, như tôi mong đợi, rằng có một dãy chuồng ngựa mà chạy xuống theo một bức tường của khu vườn. Tôi phụ mấy anh nài một tay trong việc chải lông đám ngựa, và nhận lại hai xu, một ly đồ uống "nửa này nửa kia" (hai loại nước pha chung vào nhau - ND), hai bao thuốc rê, và rất nhiều thông tin mà tôi có thể mong cầu nhất có thể về Quý Cô Adler, không cần nói đến nửa tá người trong khu vực lân cận mà đối với họ tôi không có dù chỉ chút hứng thú, nhưng mấy cái lý lịch của họ thì tôi bị buộc phải nghe."

"Và Irene Adler là người thế nào?" tôi hỏi.

"Ồ, cô ấy khiến cho đầu của mấy tay đàn ông phải cúi xuống khi đến phần đó. Cô là thứ nhỏ xinh nhất dưới chiếc mũ vành trùm tai (mũ bonnet) trên hành tinh này. Một anh nài của Đại Lộ Serpentine đã nói, đối với đàn ông. Cô sống bình lặng, hát ở nhạc hội, rời khỏi nhà đúng năm giờ chiều mỗi ngày, và trở về chính xác bảy giờ cho bữa tối. Hiếm khi ra ngoài vào giờ khác, trừ khi cô đi hát. Chỉ có duy nhất một vị khách nam, nhưng có nhiều điều về anh ta. Anh ta bí hiểm, đẹp trai, và bảnh bao, không bao giờ ghé đến ít hơn một lần một ngày, và thường là hai lần. Anh ta là Quý Ông Godfrey Norton, của tòa hành pháp Inner Temple. Hãy xem ưu thế của một tay lái xe ngựa khi làm một kẻ báo tin tâm phúc. Họ đã đưa anh ta hàng tá lần từ Đại Lộ Serpentine, và biết mọi thứ về anh ta. Khi tôi đã nghe mọi điều họ cần phải nói, tôi bắt đầu đi đi lại lại gần Nhà Khách Briony thêm lần nữa, và để suy tính lại kế hoạch cho chiến dịch của mình.

"Cái anh Godfrey Norton này hiển nhiên là một thành tố quan trọng trong chuyện này. Anh ta là luật sư. Việc đó nghe đáng ngờ. Mối quan hệ giữa họ là gì, và mục đích của những chuyến viếng thăm lặp đi lặp lại? Cô ấy có phải là khách hàng, bạn bè, hay là tình nhân của anh ta? Nếu là trường hợp đầu, cô ấy có thể đã chuyển giao tấm ảnh cho anh ta cất giữ. Nếu là trường hợp sau, nó khó có thể xảy ra hơn. Về vấn đề câu hỏi này đặt ra thì nó phụ thuộc vào việc liệu tôi sẽ tiếp tục công việc của mình ở Nhà Khách Briony, hay chuyển hướng sự chú ý của tôi đến mấy căn phòng của quý ông đấy ở tòa hành pháp. Đấy là điểm khó xử, và nó mở rộng lĩnh vực cần điều tra của tôi. Tôi e rằng tôi đã khiến anh chán bằng mấy chi tiết đó, nhưng tôi phải cho anh thấy mấy khó khăn nho nhỏ, nếu anh cần hiểu được tình hình."

"Tôi đang theo sát anh," tôi trả lời.

"Tôi vẫn đang cân nhắc vấn đề trong tâm trí mình thì một cỗ xe ngựa hai bánh chạy tới Nhà Khách Briony, và một quý ông nhảy ra. Anh ta thực là một người đàn ông đẹp trai đáng chú ý, bí hiểm, mũi khoằm, và có ria mép--rõ ràng là người mà tôi được nghe kể. Anh ta trông có vẻ đang trong sự rất vội vã, nói to với tài xế hãy đợi, và lướt quá cô hầu gái đứng mở cửa với phong thái của một người đàn ông đang trở về nhà.

"Anh ta ở trong nhà khoảng nửa giờ đồng hồ, và tôi có thể bắt được đôi chút bóng dáng hiệu anh ta đang ngồi phía cửa sổ của phòng-đón-khách, nhịp bước tới lui, nói năng một cách hứng khởi, và hoa đôi tay mình. Về cô ấy thì tôi không thể thấy gì. Đúng lúc đó anh ta xuất hiện, trông thậm chí còn bối rối hơn trước. Khi anh ta bước lên cỗ xe, anh lấy ra một cái đồng hồ vàng từ túi của mình và nhìn nó một cách đầy nghiêm túc, "Hãy chạy xe như ma làm,' anh ta hét lên, 'đầu tiên tới Gross và Hankey's trên Phố Regent, và rồi tới nhà thờ Thánh Monica ở trên đường Edgeware. Một nửa ghi-nê nếu anh có thể làm điều đó trong hai mươi phút!'

"Họ chạy khỏi, và vừa lúc tôi đang tự nhủ liệu tôi tôi sẽ hỏng việc khi đi theo họ thì trên lối đi một cỗ xe ngựa hai buồng nhỏ đến, người đánh xe với cái áo choàng chỉ kịp cài khuy một nửa, và cà vạt ngay dưới tai, trong khi mấy miếng đấu nối của đai quần thì đang lòi ra khỏi mấy cái khóa. Nó còn chưa kịp dừng lại trước khi cô bắn mình khỏi cánh cửa sảnh vào trong. Tôi chỉ kịp bắt lấy một chút dáng hình của cô ấy ngay lúc đó, nhưng quả là một người phụ nữ khả ái, với gương mặt mà một người đàn ông có thể chết vì nó.

"Nhà Thờ thánh Monica, John,' cô kêu lên, 'và nửa đồng sô-vơ-rin nếu ông có thể đến đó trong hai mươi phút.'

"Việc quá là tốt để bỏ lỡ, Watson. Tôi chỉ là đang cân nhắc liệu tôi có nên chạy theo nó, hay liệu tôi nên đu theo sau cỗ xe của cô thì một cái xe chở thuê đi băng qua đường. Người tài xế nhìn hai lượt cái mức giá tồi tệ đó, nhưng tôi nhảy lên trước khi anh ta có thể từ chối. Nhà Thờ Thánh Monica,' tôi nói, 'và nửa đồng sô-vơ-rin nếu anh có thể tới đó trong hai mươi phút.' Lúc ấy là mười hai giờ kém hai mươi lăm, và tất nhiên rõ là có chuyện gì đó sắp xảy ra.

"Cái xe của tôi lao nhanh. Tôi không khĩ mình đã từng lái nhanh hơn, nhưng những người kia đã ở đó trước chúng tôi. Cỗ xe hai bánh và cỗ bốn bánh cùng mấy con ngựa đang thở ra khói đang ở trước cửa khi tôi đến. Tôi trả tiền người tài xế và nhanh chóng chạy vào nhà thờ. Không có lấy một linh hồn nào ở đó ngoại trừ hai người mà tôi đã bám theo và một ông linh mục mặc đồ thụng, kẻ trông như đang can gián họ. Họ đang đứng túm tụm lại thành một nhóm phía trước gian thờ. Tôi tha thẩn trên lối đi kế bên như bất kì kẻ lười nhác nào vô tình ghé vào nhà thờ. Đột nhiên, với sự ngạc nhiên của mình, ba người nơi gian thờ hướng mặt về phía quanh tôi, và Godfrey Norton chạy đến hết sức mà anh ta có thể về phía tôi.

"Tạ ơn Chúa,' anh ta kêu lên. 'Anh là được. Nào! Nào!'

"Rồi sao nữa?' tôi hỏi.

""Nào, chàng trai, nào, chỉ ba phút nữa, không thì nó sẽ không hợp pháp.'

"Tôi đã nửa bị kéo lê đi lên phía gian thờ, và trước khi tôi biết mình đang ở đâu tôi nhận ra bản thân đang lẩm nhẩm lời đáp mà đã được thì thầm vào tai mình, và chứng thực cho những chuyện tôi chẳng biết gì, và nói chung đang hỗ trợ quá trình đảm bảo sự trói buộc Irene Adler, thiếu nữ chưa chồng, với Godfrey Norton, đàn ông chưa vợ. Mọi việc được thành toàn trong phút chốc, và đây quý ông cảm ơn tôi bên phía này và quý cô bên phía kia, trong khi vị linh mục cười tỏa sáng lên tôi ở trước mặt. Đó là cái vị thế lố bịch nhất mà tôi từng nhận lấy cho bản thân trong đời mình, và cái ý nghĩ về nó đã chọc cho tôi cười vừa mới tức thì. Có vẻ như là có vài chuyện không mô phạm trong việc cấp phép cho họ, nên vị linh mục hoàn toàn từ chối làm hôn phối cho họ mà không có một chứng nhân bất kì, và rằng sự xuất hiện may mắn của tôi đã cứu cho chú rể khỏi việc xông ra ngoài phố để tìm lấy một người phù rể. Cô dâu cho tôi một đồng sô-vơ-rin, và tôi định đeo nó trên dây đồng hồ của mình để lưu lại kí ức của sự việc này."

"Đây là một cú chuyển rất bất ngờ của sự vụ," tôi nói; "và sau đó thì sao?"

"Thì, tôi nhận ra mấy kế hoạch của mình bị đe dọa rất nghiêm trọng. Nó trông như thể cặp đôi có thể tiến hành rời đi khẩn cấp, và vì thế cần thiết có những toan tính rất tức thì và năng suất từ phía tôi. Ở cổng nhà thờ, dù sao thì, họ tách ra, anh ta chạy xe quay lại tòa hành pháp, và cô ta về nhà mình. 'Em sẽ chạy ra công viên vào năm giờ như thường lệ,' cô nói khi rời khỏi anh ta. Tôi không nghe gì nữa. Họ chạy đi theo những hướng khác nhau, và tôi đi khỏi để thiết lập những sắp xếp của riêng mình."

"Và chúng là?"

"Vài miếng thịt bò nguội và một ly bia," anh trả lời, rung cái chuông. "Tôi đã quá bận để nghĩ về đồ ăn, và tôi rất có thể sẽ còn bận hơn vào tối nay. Dù sao thì, Bác Sĩ, tôi sẽ cần tới sự hợp-tác của anh."

"Tôi sẽ rất vui."

"Anh không quan tâm việc phá luật chứ?"

"Không một chút nào."

"Hay đào tẩu khỏi nguy cơ bị bắt?"

"Không nếu có lý do tốt."

"Ồ, lý do tuyệt hảo đấy!"

"Thế thì tôi là người của anh."

"Tôi đã chắc chắn rằng tôi có thể cậy nhờ anh."

"Nhưng anh mong muốn gì?"

"Khi Bà Turner mang khay đồ ăn vào tôi sẽ nói rõ cho anh. Giờ," anh nói khi anh quay sang nhìn một cách ngấu nghiến chỗ đồ ăn mà bà chủ nhà cung cấp, "Tôi phải bàn bạc nó khi tôi ăn, vì tôi không có nhiều thời gian. Giờ là gần năm giờ rồi. Trong hai giờ nữa chúng ta phải có mặt ở hiện trường hành động. Quý Cô Irene, hay Quý Bà, đúng hơn, quay trở lại từ chuyến xe lúc bảy giờ. Chúng ta phải có tại Nhà Khách Briony để gặp cô ấy."

"Và sau đó thì sao?'

"Anh phải để việc đấy cho tôi. Tôi đã cắt đặt sẵn sàng việc gì cần xảy ra. Chỉ có một điểm mà tôi phải cố chấp. Anh không được can thiệp, dù chuyện gì có thể xảy ra. Anh hiểu chứ?"

"Tôi cần phải trung dung?"

"Thật ra là không làm gì, sao cũng được. Có khả năng sẽ có vài sự không dễ chịu nho nhỏ. Đừng dự vào nó. Nó sẽ chấm dứt việc tôi được khiêng vào trong nhà. Bốn hay năm phút sau đó cửa sổ phòng đón-khách sẽ mở. Anh phải đặt bản thân mình gần với cái cửa sổ mở đó."

"Được."

"Anh phải theo dõi tôi, vì tôi sẽ trong tầm nhìn của anh."

"Được."

"Và khi tôi giơ tay lên--lúc ấy--anh sẽ ném vào phòng thứ mà tôi đưa anh để ném, và sẽ, cùng một lúc, nhen lên một tiếng la báo cháy. Anh theo sát tôi chứ?"

"Xuyên suốt."

"Cũng không có gì quá ghê gớm," anh nói, lấy ra một điếu dài hình-thuốc-lá khỏi túi của mình. "Đây là một cái tên-lửa-khói bình thường của thợ sửa ống nước, được gắn một cái nắp ở cả hai đầu để khiến nó có thể tự-phát-sáng. Tác vụ của anh được gói gọn cùng nó. Khi anh nhen lên tiếng la báo cháy của mình, nó sẽ bị coi sóc bởi một cơ số người. Anh lúc ấy sẽ đi đến cuối con phố, và tôi sẽ tái hợp cùng anh trong mười phút. Tôi mong là tôi đã giải thích tường minh ý của mình?"

"Tôi phải giữ trung dung, để đến gần cửa sổ, để quan sát anh, và khi nhận được tín hiệu thì ném vật này vào, rồi nhen lên tiếng la báo cháy, và đợi anh nơi góc con phố."

"Chính xác."

"Vậy anh có thể tin tưởng tôi trọn vẹn."

"Thế thì tuyệt vời. Tôi nghĩ, có lẽ, đã gần đến thời điểm tôi chuẩn bị cho vai trò mới mà tôi phải diễn."

Anh biến mất vào trong căn phòng của mình và trở ra trong vài phút trong nhân dạng của một linh mục hòa nhã và Người-bất-tuân đầu óc đơn giản. Cái mũ rộng vành màu đen, cái quần dài thụng, cái cà vạt màu trắng nụ cười thiện cảm, và hình dung tổng quát của trí tò mò công bằng và nhân hậu mà chỉ có mình Ngài John Hare có thể sánh bằng. Nó không đơn thuần là Holmes thay đổi phục trang của mình. Biểu lộ của anh, cử chỉ của anh, linh hồn của anh trông như đã thay đổi cùng từng phần mới mà anh giả định. Sân khấu đã đánh mất một diễn viên tốt, thậm chí là khoa học đã đánh mất một nhà lập luận sắc bén, khi anh trở thành một chuyên gia về tội phạm.

Đã là sáu giờ mười lăm phút khi chúng tôi rời khỏi Phố Baker, và vẫn còn mười phút nữa mới đến thời điểm quyết định khi chúng tôi thấy mình ở Đại Lộ Serpentine. Lúc ấy trời đã hoàng hôn, và những cái đèn mới vừa được thắp lên khi chúng tôi nhịp bước tới lui trước Nhà Khách Briony, đợi chờ người trú ngụ của nó. Ngôi nhà quả đúng như tôi đã phác họa lên từ mô tả ngắn gọn của Sherlock Holmes, nhưng vùng này trông có vẻ kém riêng tư hơn tôi mong đợi. Ở chiều ngược lại, với một con phố nhỏ tại một khu lân cận yên tĩnh, nó sinh động một cách đáng kinh ngạc. Có một nhóm những người đàn ông ăn mặc xuề xòa đang hút thuốc và cười đùa trong góc, một thợ mài-kéo cùng bánh xe mài của mình, hai anh lính gác đang bày trò tán tỉnh với một cô y tá, và vài anh trai trẻ ăn mặc tươm tất đang thơ thẩn lên xuống cùng thuốc lá trong miệng họ.

"Anh xem," Holmes nhận xét, khi chúng ta đi đi lại lại trước căn nhà, "cuộc hôn nhân này chính ra đơn giản hóa các vấn đề. Tấm ảnh giờ trở thành một vũ khí hai lưỡi. Khả năng sẽ là cô ấy không thích nó bị nhìn thấy bởi Ngài Godfrey Norton, tương tự với cách khách hàng của chúng ta tỏ ra với việc nó tới trước mắt công chúa của ông ta. Giờ câu hỏi là--Chúng ta phải tìm tấm ảnh ở đâu?"

"Ở đâu, thực là?"

"Khó xảy ra nhất là cô ấy mang nó theo bên mình. Nó cỡ trung. Quá lớn để được che giấu dễ dàng dưới váy áo đàn bà. Cô ấy biết rằng nhà Vua có khả năng cho chặn đường và lục soát mình. Hai lần thử kiểu đấy đã được thực hiện rồi. Chúng ta có thể cho rằng, từ đó, cô ấy không mang nó bên mình."

"Vậy thì, ở đâu?"

"Nhân viên ngân hàng hoặc luật sư của cô ấy. Như vậy gấp đôi khả năng. Nhưng tôi vẫn nghiêng về không trường hợp nào. Đàn bà vốn bẩm sinh có tính bí mật, và họ thích tự làm lấy mấy màn bí mật. Sao cô ấy có thể đưa nó cho bất kì ai khác? Cô ấy có thể tin tưởng sự bảo hộ dành riêng mình, nhưng cô không thể nói ảnh hưởng gián tiếp hoặc mang tính chính trị nào có thể bị mang ra để giáng lên đầu một nhân viên công vụ. Bên cạnh đó, hãy nhớ rằng cô ấy đã quyết sử dụng nó trong vòng vài ngày. Nó phải ở nơi cô ấy có thể đặt tay mình lên. Nó phải ở trong chính căn nhà của cô."

"Nhưng nó đã hai lần bị trộm đột nhập."

"Xùy! Họ đã không biết cách tra xét."

"Nhưng anh sẽ tra xét thế nào?"

"Tôi sẽ không tra."

"Rồi thế nào?"

"Tôi sẽ khiến cô ấy chỉ ra cho tôi."

"Nhưng cô ấy sẽ cự tuyệt."

"Cô ấy sẽ không có khả năng làm vậy. Nhưng tôi nghe thấy tiếng bánh xe rì rầm. Đó là cỗ xe của cô. Nào giờ thực hiện những thu xếp của tôi chính xác tới từng từ nhé."

Khi anh nói thì luồn sáng của đèn bên hông của cỗ xe đã rọi tới quanh khúc lượn của đại lộ. Đấy là cỗ xe khéo léo nhỏ nhắn mà đã mau mắn chạy bần bật đến cửa của Nhà Khách Briony. Khi nó ngừng lại, một trong những anh đang lượn lờ ngay góc chạy đến để mở cửa với hi vọng thu được một xu đồng lẻ, nhưng bị chấn ngang bằng khuỷu tay bởi một anh lượn lờ khác, kẻ cũng đã hối hả đến với cùng ý định. Một cuộc tranh cãi dữ dội bùng lên, mà còn được tăng cường bởi hai anh lính gác, những người mà theo về phe với một trong hai kẻ lượn lờ, và bởi người thợ mài-kéo, kẻ cũng đang nóng máu ở phía bên kia. Một cú đánh đã giáng xuống, và trong khoảnh khắc quý cô, người vừa bước ra từ cỗ xe của mình, trở thành điểm trung tâm của một đám rối những anh đỏ phừng và vật lộn, những kẻ đang dội đòn một cách man rợ về phía nhau bằng nắm đấm và gậy gộc của mình. Holmes phóng mình vào trong đám đông để bảo vệ quý cô; nhưng chỉ vừa lúc anh đến chỗ cô anh kêu lên một tiếng và ngã xuống đất, với máu chảy tự do xuống mặt anh. Ngay lúc cú ngã của anh thì hai anh lính chạy biến đi theo một hướng và mấy anh lang thang theo hướng còn lại, trong khi một cơ số những người ăn mặc ổn thỏa hơn, những người đã chứng kiến đám ẩu đả mà không tham gia vào, xúm vào để giúp quý cô và để chăm lo cho người đàn ông bị thương. Irene Adler, như tôi sẽ vẫn gọi cô, nhanh chóng chạy lên những bậc thang; nhưng cô đứng ngay bậc đỉnh cùng dáng người tuyệt mĩ được phác lại bởi ánh đèn của sảnh, nhìn trở lại hướng con phố.

"Người đàn ông tội nghiệp có đau lắm không?" cô hỏi.

"Ông ấy chết rồi," vài giọng nói kêu lên.

"Không, không, vẫn còn sự sống trong ông ấy!" tiếng người khác la lên. "Nhưng ông ấy sẽ đi luôn trước khi các bạn có thể đưa ông tới bệnh viện."

"Ông ấy là một đồng bào can đảm," một người đàn bà nói. "Chúng sẽ lấy mất ví và đồng hồ của quý cô nếu không nhờ ông ấy. Chúng thuộc một băng đảng, và cũng là loại thô bạo. A, ông ấy đang thở này."

"Ông ấy không nằm trên đường như vậy được. Chúng tôi có thể mang ông ấy vào không, quý bà?"

"Chắc chắn rồi. Mang ông ấy vào trong phòng đón-khách. Có một băng trường kỷ thoải mái. Bên này, làm ơn!"

Một cách chậm rãi và trang trọng anh được đưa vào trong Nhà Khách Briony và nằm ngoài trong gian phòng chính, trong khi tôi vẫn quan sát tiến trình từ vị trí của mình nơi cửa sổ. Những cái đèn được thắp lên, nhưng những tấm mành che chưa được sập lại, nên tôi có thể thấy Holmes lúc anh nằm trên băng ghế. Tôi không biết liệu anh có bị ảnh hưởng bởi nỗi ăn năn ngay khoảnh khắc đó vì phần việc anh đang diễn, nhưng tôi biết rằng trong đời mình tôi chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ một cách chân thành hơn là lúc tôi thấy sinh vật xinh đẹp mà tôi đang âm mưu chống lại, hay sự duyên dáng và tử tế mà cùng với chúng cô đợi xem tình hình người bị thương. Và nó sẽ là sự phản bội đen tối nhất với Holmes khi lập tức thoái lui khỏi phần việc mà anh đã tin tưởng giao phó cho tôi. Tôi khiến tâm mình cứng rắn, và lấy cái tên-lửa-khói từ dưới áo choàng dài của mình. Sau tất cả, tôi nghĩ, chúng tôi đang không làm tổn thương cô. Chúng tôi đang ngăn cô ấy khỏi việc làm tổn thương người khác.

Holmes đã ngồi dậy trên băng ghế, và tôi thấy anh cử động như một người đang cần dưỡng khí. Một cô hầu chạy nhanh qua và mở toang cửa sổ. Ngay đúng khoảnh khắc đó tôi thấy anh đưa tay lên và đúng tín hiệu tôi ném cái tên lửa vào trong phòng cùng một tiếng la "Cháy!" Từ ấy không thốt ra khỏi miệng tôi sớm hơn toàn thể đám đông chứng nhân, những quý ông ăn mặc đẹp đẽ, mấy nài ngựa, và mấy cô hầu--dự vào bằng một tiếng rít chung "Cháy!" Những đám mây khói dày cuộn quanh phòng và ra khỏi cửa sổ đang mở. Tôi bắt được một dáng hình nhanh nhẹn thoáng qua, và khoảnh khắc sau giọng của Holmes từ bên trong đảm bảo với họ rằng đó chỉ là báo động giả. Len lỏi qua đám đông la hét tôi tìm đường đến góc con phố, và trong mười phút đã được vui mừng khi thấy cánh tay bạn trong cánh tay mình, và để thoát khỏi cảnh tượng hỗn loạn. Anh bước đi nhanh và trong yên lặng trong vài phút đến khi chúng tôi đã rẽ xuống một trong những con phố yên tĩnh nhất mà dẫn về phía Đường Edgeware.

"Anh làm việc đó rất tốt, Bác Sĩ," anh nhận xét. "Không gì có thể tốt hơn. Chuyện đều ổn."

"Anh có tấm ảnh chứ?"

"Tôi biết nó ở đâu."

"Và làm sao mà anh tìm ra?"

"Cô ấy chỉ cho tôi, như khi tôi nói anh cô ấy sẽ."

"Tôi vẫn trong bóng tối mù mờ."

"Tôi cũng không mong biến nó thành một bí ẩn," anh nói, cười lớn. "Vấn đề đơn giản một cách hoàn hảo. Anh, tất nhiên, thấy rằng mọi người trên con phố đều là đồng lõa. Họ đều được điều động cho đêm nay."

"Tôi có thể đoán đến đó."

"Rồi, khi cuộc trang cãi nổ ra, tôi có một chút sơn ẩm màu đỏ trong nắm tay của mình. Tôi chạy đến, ngã xuống, đập tay mình vào mặt, và trở thành một cảnh tượng đáng thương. Đó là một mánh cũ."

"Việc đó tôi cũng có thể tường tận."

"Rồi họ khiêng tôi vào. Cô ấy buộc phải cho tôi vào. Cô ấy có thể làm gì khác? Và vào trong phòng đón khách của cô ấy, cũng chính là phòng mà tôi nghi ngờ. Nó sẽ nằm giữa phòng đó và phòng ngủ của cô ấy, và tôi quyết tâm xem ở đâu. Họ đặt tôi lên một băng ghế, tôi ra điệu bộ cần không khí, họ bị buộc phải mở cửa sổ, và anh đã có cơ hội của mình."

"Việc ấy đã giúp anh thế nào?"

"Điểm trọng yếu nằm cả ở đây. Khi một người đàn bà nghĩ rằng nhà cô ấy đang cháy, bản năng của cô ta sẽ là lập tức phóng tới chỗ món đồ mà cô ta coi trọng nhất. Đó là một động lực áp đảo hoàn toàn, và tôi đã hơn một lần lợi dụng ưu thế của nó. Trong vụ bê bối tráo người ở Darlington nó đã hữu dụng với tôi, và cũng trong công vụ ở Lâu Đài Arnsworth nữa. Một người đàn đã kết hôn ôm lấy đứa bé của mình, kẻ chưa kết hôn đến chỗ hộp trang sức của cô ta. Giờ nó rõ ràng trước mắt tôi rằng quý cô của chúng ta hôm nay trong căn nhà, đối với cô ấy, không có gì quý giá hơn thứ mà chúng ta đang trong nhiệm vụ thu hồi. Cô ấy sẽ chạy tới để bảo vệ nó. Cuộc báo động về đám cháy được hoàn thành một cách đáng ghi nhận. Đám khói và tràng la hét vừa đủ để lay chuyển tâm thế sắt thép. Cô ấy phản ứng lại một cách xinh đẹp. Tấm ảnh đang trong một cái hộc âm tường đằng sau một tấm cửa trượt chỉ ngay trên cái chuông-kéo bên tay phải. Cô ấy đã ở đó trong một khoảnh khắc, và tôi kịp bắt lấy bóng dáng nó khi cô nửa như lấy nó ra. Khi tôi kêu lên rằng đó chỉ là một báo động giả, cô để nó lại chỗ cũ, liếc về phía cái tên lửa, đi nhanh từ phòng, và tôi không thấy cô ấy nữa kể từ đó. Tôi nhổm dậy, và, xin mọi người thứ lỗi, đào thoát khỏi căn nhà. Tôi lưỡng lự liệu có nên thử bảo an tấm ảnh ngay lập tức; nhưng tay đánh xe đã bước vào, và ông ta đang nhìn tôi trong tầm thước nên nó có vẻ an toàn hơn khi đợi. Một sự hấp-tấp-quá-độ có thể phá hỏng tất cả."

"Và giờ?" tôi hỏi.

"Nhiệm vụ của chúng ta gần như hoàn thành. Tôi sẽ liên hệ nhà Vua vào ngày mai, và với anh, nếu anh muốn đi cùng chúng tôi. Chúng tôi sẽ được mời vào phòng-đón-khách để đợi quý cô, nhưng có khả năng là khi về đến nơi cô chắc là không thấy cả chúng tôi lẫn tấm ảnh. Nó có thể là một niềm thỏa mãn dành cho Bệ Hạ khi thu hồi nó bằng chính đôi tay mình."

"Và khi nào thì anh ghé?"

"Vào tám giờ sáng. Cô ấy sẽ chưa thức dậy, thế nên chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn. Bên cạnh đó, chúng ta phải nhanh nhẹn, vì cuộc hôn nhân này có thể tạo nên một sự thay đổi toàn diện trong đời và thói quen của cô ấy. Tôi phải đánh điện cho nhà Vua không chút chậm trễ."

Chúng tôi đã về đến Phố Baker và dừng ngay cửa. Anh đang lục mấy cái túi của mình tìm chìa khóa khi ai đó đi ngang nói:

"Đêm-an-lành, Ông Sherlock Holmes."

Đang có vài người trên vỉa hè ngay lúc ấy, nhưng lời chúc trông như thốt ra từ một người trẻ tuổi mảnh khảnh trong một cái áo choàng dài tay băng nhanh qua.

"Tôi đã từng nghe thếy giọng nói ấy trước đây," Holmes nói, nhìn chăm chú xuống con đường được thắp sáng leo lét. "Nào, tôi tự hỏi kẻ quái quỷ đó có thể là ai."

Vụ Bê Bối xứ Bohemia - Chương II
bottom of page